Quyển 2 - Chương 3: Con gái không được dễ dàng rơi nước mắt

Thời điểm cơm tối làm xong, Ba Thích cũng vừa tan tầm trở về, bởi vì đều là giáo sư đại học, cho nên công việc cũng không phải quá vất vả, chỉ là có một số thời điểm phải đi công tác xa mở họp thì sẽ bận rộn hơn.

Ba Thích là người có bộ dáng nhìn qua giống học giả thời kỳ dân quốc, ăn mặc đơn giản chỉ áo sơ mi cùng quần dài cũng làm người ta cảm thấy giống như ông đang mặc trên người là áo dài truyền thống, khuôn mặt anh tuấn ôn nhuận cùng với mái tóc chia bảy ba gọn gàng, đeo lên mắt cặp kính thư sinh khung vuông màu tơ vàng, đôi mắt có chút hẹp dài của hồ ly, nhưng cả người đều lộ ra một loại phong thái thông minh tri thức, ôn tồn lễ độ, thời điểm cười rộ lên làm người ta thật dễ dàng sinh ra hảo cảm, nhưng mà hai bên tóc mai đã bắt đầu có vài cọng tóc bạc, khoé mắt cũng xuất hiện nếp nhăn, nhìn qua là biết ông tuổi đã cao. Đôi mắt Hoà Âm có chút ướŧ áŧ, trong lòng ê ẩm, nghẹn ngào không nói được nên lời, cô đã thật lâu rồi không được cảm nhận được tình cảm gia đình như thế này, thật xa lạ nhưng ngoài ý muốn cũng thật thoã mãn.

“ Âm Âm, sao lại khóc?” Ba Thích ngồi vào bên người Hoà Âm, thanh âm cùng dáng người của hắn giống nhau, trong trẻo lại mang theo năng lượng có thể làm yên ổn lòng người.

Hòa Âm lúc này mới ý thức được chính mình nước mắt đã ướt mi, cô kinh ngạc mà duỗi tay xoa xoa nước mắt, như là có chút không hiểu vì cái gì mình lại rơi lệ,: “Ba ba?”

Bà Thích từ trong túi móc ra khăn tay, nhẹ nhàng vì Hòa Âm lau sạch sẽ nước mắt, “ Âm Âm, còn nhớ rõ ba ba đã nói gì với con không? Con gái không được dễ dàng rơi nước mắt, so với con trai con càng phải kiên cường hơn mới được, bởi vì xã hội này vĩnh viễn không công bằng, quan trọng là nước mắt con gái vô cùng trân quý, mỗi một giọt đều là báu vật vô giá, không thể dễ dàng mất đi được.”

“Con đã biết, ba ba.” Càng nói, Hòa Âm càng thêm có chút nhịn không được, vì sao Ba Thích cùng Mẹ Thích lại có thể ôn nhu như vậy.

“Tốt, Âm Âm, nói cho ba ba nghe, con hiện tại thấy đau khổ sao?” Đôi mắt ba Thích mang theo kinh nghiệm đã trải qua quá nhiều việc đời biến đổi, cơ trí cùng đau thương, có thể nhìn thấu và gột rửa tâm hồn đau khổ của người khác.

“Không có, con thật hạnh phúc khi được làm con của ba và mẹ.” Hòa Âm kiên định mà lắc đầu, cô tưởng tượng không ra, ba Thích mẹ Thích ôn nhu như vậy, sao lại có đứa con trai tính cách phản nghịch như Thích Thiệu Âm chứ.