Quyển 1 - Chương 4: Không cần, tớ đã có biện pháp

Kim Sa Loan nằm ở ngoại thành, phong cảnh xung quanh đặc biệt mỹ lệ, cây cối xanh um, hoa thơm chim hót, Kim Sa Loan thoạt nhìn giống như một tòa lâu đài cổ của Tây Âu, được trang hoàng mỹ lệ, bố trí tinh mỹ.

“Lưu thúc, chú đi về trước đi, đến tối khi nào về tôi sẽ gọi cho chú tới đón, có thể sẽ hơi muộn một chút!” Hòa Âm vừa tháo dây an toàn, vừa căn dặn với tài xế.

“Vâng, tiểu thư, vậy người phải chú ý an toàn, tôi đi về trước!” Chú tài xế kính cẩn nói với Hòa Âm.

Hòa Âm đi tới cửa Kim Sa Loan, thì đã có nhân viên đứng chờ sẵn.

“Quý tiểu thư, mời ngài theo tôi, Kim tiểu thư và các bạn của ngài đã vào phòng trước chờ ngài!” Nhân viên dẫn đường cho Hòa Âm là một nam tử trẻ tuổi, gương mặt thanh tú, hắn dẫn Hòa Âm đi đến phòng 2035, thì nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, “mời ngài vào!”.

Hòa Âm cao ngạo nhìn hắn một cái, rồi cất bước vào phòng. Căn phòng rất rộng, trong phòng đã có ba nam ba nữ ngồi sẵn trong phòng, Hòa Âm híp mắt đánh giá một chút, những người này đều là các tiểu thiếu gia và thiên kim, người mặc váy màu vàng lộ vai kia chính là Tô Hà, người có mái tóc dài được uốn lượn sống kia chính là Kim Hiểu Lan, còn cái người có mái tóc ngắn thoạt nhìn có chút soái khí kia là Thẩm Tuyết Oánh, đừng nhìn bề ngoài Thẩm Tuyết Oánh mà lầm, cô ấy là môt cô nương thẳng thắng nhưng cũng rất ngu ngốc. Tô Hà,

Kim Hiểu Lan, Thẩm Tuyết Oánh có gia thế không bằng Quý Hòa Âm, nên thường ngày bị mọi người xem là tùy tùng của Quý Hòa Âm.

Còn ba người nam sinh kia, Hòa Âm chỉ nhận ra một người, chính là Kim Bác Văn, anh trai của Kim Hiểu Lan, cùng học chung trường với bọn Hòa Âm, nhưng đã là cao tam, là loại người không đàng hoàng, nhìn bộ dáng hắn bây giờ là biết, là do túng dục quá độ, sắc mặt mệt mỏi, đáy mắt có chút sưng vù, bây giờ hắn đang dùng ánh mắt đánh giá Hòa Âm.

“Hòa Âm, sao bây giờ mới đến a~, bọn tớ chờ cậu đã được nửa ngày~!” Kim Hiểu Lan đi đến kéo Hòa Âm đến ngồi bên cạnh mình.

Hòa Âm khẽ nhíu mày lại, rút cánh tay bị Kim Hiểu Lan kéo ra, đoan đoan chính chính mà ngồi xuống, “Sau khi nghe điện thoại của cậu xong, tớ liền đi tới, là do bọn cậu tới quá sớm!” Nguyên thân vốn là người cao ngạo, nên nói như vậy cũng là bình thường.

Đôi mắt Kim Hiểu Lan xẹt qua một tia không vui, nhưng rất nhanh đã biến mất, “Ai nha, tớ vừa nói như vậy sao, tới đây, tớ giới thiệu cho cậu, đây là bằng hữu của anh tớ, Bành Vũ cùng Trương Chiêu, còn đây là đại tiểu thư của Quý gia, Quý Hòa Âm~!”

Vừa nghe thấy hai tên kia, thì biết chỉ là người qua đường, nên Hòa Âm cũng không cần để ý nhiều tới bọn họ, chỉ lười nhác liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

“Chào!”

Bành Vũ cùng Trương Chiêu đều đang dùng ánh mắt d͙â͙m͙ đãng cùng tà ác, mà nhìn Quý Hòa Âm, hai anh em Kim gia đã nói với bọn họ, một hồi nữa sẽ hạ dược Quý Hòa Âm, rồi giao cô cho bọn họ hưởng thụ, vốn dĩ bọn họ nghe tới đại tiểu thư của Quý gia, cũng rất sợ hãi, nhưng Kim Hiểu Lan có nói, dược bọn họ hạ là một loại dược mới, người ăn phải sẽ sinh ra ảo giác, và hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nên bọn hắn mới đồng ý.

Chào hỏi xong, ba nam sinh kia liền đi ra ngoài, lấy lý do là có bọn họ ở đây nên các bạn nữ nói chuyện sẽ không được thoải mái, sau khi bọn họ đi, bốn cô gái liền tụm lại nói chuyện đông tây, Hòa Âm cảm thấy thật nhàm chán, mục đích chính của cô tới đây là tìm Dịch Hàm Chương, nên cô cũng lười tiếp chuyện với bọn họ.

Mà câu chuyện của những vị thiên kim này, chỉ toàn là về spa, dạo phố, không thì thời trang và mĩ phẩm, thật nhàm chán a.

“Aiz, Hòa Âm a, gần đây Dịch Hàm Chương cùng Tống Uyển Nhu rất thân thiết với nhau, ai cũng nói bọn họ đang hẹn hò với nhau a!” Kim Hiểu Lan khẽ chạm vào cánh tay Hòa Âm, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào Hòa Âm.

“Đúng vậy a, rõ ràng Hòa Âm mới là vị hôn thê của hắn, thế mà hắn lại đi thân thiết với Tống Uyển Nhu như vậy!”. Tô Hà cảm thấy bất bình cho Hòa Âm.

“Ngày đó, tớ còn thấy con tiện nhân Tống Uyển Nhu kia dựa vào người Dịch Hàm Chương, thật đúng là tiện nhân không biết xấu hổ! Nữ thần cái gì, mắt bọn người bình chọn cho cô ta đều bị mù hết rồi!” Thẩm Tuyết Oánh cũng rất tức giận.

“Hừ, tớ đã sớm nhìn Tống Uyển Nhu kia không vừa mắt, Dịch Hàm Chương là của tớ, còn cô ta sớm muộn gì tớ cũng sẽ dạy dỗ cô ta một trận!” Hòa Âm học theo giọng điệu cao ngạo của nguyên thân.

“Có cần bọn tớ…..”

” Không cần, tớ đã có biện pháp~!” Hòa Âm bày ra vẻ khinh thường Tống Uyển Nhu.

Kim Hiểu Lan tròng mắt xoay chuyển, cầm lấy ly nước trước mặt Hòa Âm, đưa cho Hòa Âm, “Uống chút nước trái cây để hạ hỏa đi, con tiện nhân kia sao có thể là đối thủ của cậu~!”

Hòa Âm nhận lấy ly nước Kim Hiểu Lan đưa tới, làm bộ muốn uống, nhìn biểu tình đang khẩn trương của Kim Hiểu Lan mà hơi hơi mỉm cười, Hòa Âm vốn đã sớm phòng bị Kim Hiểu Lan, từ lúc mới bước vô phòng, nhìn thấy ánh mắt đầy ý xấu của hai tên nam sinh không quen biết kia, Hòa Âm đã biết mục đích của Kim Hiểu Lan gọi cô tới đây rất không đơn giản, nên nhân lúc cô ta không để ý đã sớm đem cái ly tráo đổi.

Hòa Âm làm theo mong muốn của cô ta, một hơi uống hết ly nước, “Cũng khá ngon!”.

Kim Hiểu Lan nhẹ thở ra một hơi, cười nói, “Đây chỉ là một ly nước ép, Quý gia muốn cái gì mà không có, chỉ cần cậu muốn là được…..”, Kim Hiểu Lan dùng ánh mắt đen tối nhìn Hòa Âm, trong lòng đang nghĩ cách đuổi Tô Hà và Thẩm Tuyết Oánh đi.

Hòa Âm câu môi cười, làm cho cô càng thêm mỹ lệ, cùng một chút quỷ dị, Hòa Âm lạnh lùng nhìn phản ứng của Kim Hiểu Lan, như đang xem một vở hài kịch.

“Hệ thống, ngươi tìm đươc vị trí của Dịch Hàm Chương chưa?” Hòa Âm ngồi nhìn Kim Hiểu Lan dụ hai người kia rời đi, mà cười cười.

[Tìm được rồi, Hòa Âm, mới ngày đầu tiên mà ngươi đã thu được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam chính, thật là lợi hại a~!].

“Thật lắm lời!” Hòa Âm không thèm để ý đến mấy lời nịnh nọt của hệ thống, mà đứng dậy đi đến chỗ 3 người kia, nói muốn đi toilet chút nữa quay lại.

########

“Anh, Quý Hòa Âm đã đi ra ngoài, các người chuẩn bị cho tốt đi, lát nữa em sẽ dụ cô ta vào phòng của mấy người, nhớ kỹ đừng làm quá!” Trên mặt Kim Hiểu Lan có chút vui sướng, vì không ngờ kế hoạch lại có thể thành công dễ dàng như vậy.

“Hừ, Dịch Hàm Chương là của tao, Quý An Thần cũng là của tao, ngày mai, haha, ngày mai, toàn bộ thành phố A này sẽ biết, Quý Hòa Âm, mày là loại nữ nhân dâʍ ɭσạи, đê tiện đến như thế nào, haha!”

“Hòa Âm a, bọn tớ đã đổi sang phòng 3012, lát hồi cậu qua phòng này nha!” Kim Hiểu Lan tuy ngữ khí vẫn ôn nhu, nhưng trên mặt mang vẻ dữ tợn, kèm theo nụ cười vặn vẹo.

“Đổi cái gì mà đổi, sao lại đổi?” Hòa Âm tỏ ra không được vui, cuối cùng vẫn chấp nhân, nhưng vẫn tỏ ra miễn cưỡng, “Được rồi, được rồi, tớ biết rồi!”.

“Hừ, kiêu ngạo cái gì! Để xem ngày mai mày còn kiêu ngạo được nữa hay không?!” Tắt điện thoại Kim Hiểu Lan liền tàn nhẫn nghiền nát đồ ăn trên dĩa, rồi nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng ôn nhu, điềm tĩnh thường ngày.