Chương 12: Tướng quân trở về

Thông qua trí nhớ của nguyên thân, cậu đã biết được người cha tiện nghi của hai đứa bé đã xảy ra chuyện gì rồi, nghe nói là lúc ở tiền tuyến chỉ huy chiến đấu, đã bị gió bão của vũ trụ cuốn vào trong hắc động cùng với cả chiến hạm rồi.

Nhất định là không thoát ra ngoài được, có lẽ chết cũng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, dù sao thì đế quốc đã tổ chức tang lễ và nghi thức kỷ niệm cho anh, đến cả việc an ủi chăm sóc (cho người thân của người đã chết vì đất nước…), chỉ là nguyên chủ không may mắn mà thôi.

Cho nên nói ở trên trời là thật, nhưng muốn gặp mặt lần nữa, Lâm Ẩn cảm thấy cơ bản là không có cơ hội.

Sau khi ăn uống no đủ, cậu thu lại cái nồi điện và bình ắc quy không thuộc về thế giới này lại, sau đó thu dọn căn phòng lại một chút.

Mặc dù cậu rất muốn quét dọn sạch sẽ, thanh lý toàn bộ, nhưng không biết tại sao sức khỏe của nguyên chủ quá yếu, chỉ có thể dọn dẹp một lúc cậu đã mệt đến mức thở hồng hộc.

Hơn nữa bận rộn cả một ngày rồi, cũng nên đi nghỉ ngơi.

Cậu sửa sang giường và chiếc chăn bông rách lại một lượt, sau đó thay quần áo đặt trong thùng rác cho hai đứa bé sau đó dỗ đi ngủ.

Đợi sau khi hai đứa bé đều ngủ hết, cậu mới xoay mình nằm ngang, nhìn trần nhà im lặng nghĩ, thật sự xuyên không rồi sao?

Lúc bận rộn thì không có cảm giác gì, nhưng đợi sau khi bình tĩnh lại, cậu mới có một loại cảm giác không chân thực. Nhưng rầu rĩ cũng vô dụng, không bằng nghĩ xem làm thế nào để sống sót dưới khốn cảnh này.

Lâm Ẩn không hề buồn về vấn đề không thể làm việc kiếm tiến này, đời trước cậu không có công việc chính thức, phần lớn thời gian đều du lịch ở các thế giới, thỉnh thoảng dựa vào việc quay phim, làm thần côn kiếm chút tiền, nhưng chưa bao giờ bị đói. Bởi vì cho dù bị ném vào trong khe núi nửa tháng, cậu cũng có thể tìm thấy đồ ăn.

Cho nên bị cấm và bị truy sát thì có gì đáng sợ chứ? Cùng lắm là tìm một nơi non xanh nước biếc làm nông, cậu không tin là cậu không nuôi nổi hai đứa bé.

Có điều không thể ở Đế Đô Tinh, chỗ này không thể ở lâu, quyền quý quá nhiều, trong tối còn có kẻ địch không rõ thân phận rình như hổ đói, trừ phi cậu và hai đứa trẻ vĩnh viễn co rúc tại tấc đất này, nếu không bị tìm thấy cũng là chuyện sớm muộn.

Quan trọng nhất chính là, đất ở Đế Đô Tinh quá đắt đỏ, cậu mua không nổi!

Đi, phải đi ngay lập tức! Ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc!

Có thể vấn đề lại tới, không có thiết bị cá nhân đầu cuối, không mua được vé, làm sao mà rời đi được?

Lén đi? Ngụy trang? Cúng không thể nào ở chỗ này húp cháo mãi được chứ?

Haiz, buồn cả người!

Lâm Ẩn càng nghĩ càng buồn bực, mơ mơ màng màng sắp ngủ rồi vẫn đang nghĩ: Vị tướng quân kia thì rảnh chuyện rồi, vừa chết một cái là không có bất cứ chuyện phiền não gì.

Lúc này, giữa bầu trời đêm đầy sao, một chiếc chiến hạm đã biến mất bốn năm đột nhiên xuất hiện giữa không trung, hướng tới cảng quân sự lớn nhất của tinh hệ Harpy – Cảng Canary.

Bên trong cung Phỉ Thúy của Đế Đô Tinh, Trung tá Jessi đột nhiên vội vã chạy tới tẩm điện, muốn gặp mặt nhị Hoàng tử đã vào giấc ngủ.

Hắn ta là cận vệ của Nhị Hoàng tử, rất nhanh đã gặp được người, vội vàng báo cáo: “Điện hạ, tướng quân Mục Ân trở về rồi.”

"Ngươi nói là ai?” Nhị Hoàng tử bị làm ồn đến tỉnh dậy, vốn dĩ còn có chút lim dim buồn ngủ, nhưng nghe thấy anh ta nói thì sắc mặt lập tức hơi biến.

"Là Mục Ân tướng quân." Jesse thấp giọng lặp lại một lần nữa. “Chiến hạm đột nhiên xuất hiện ở tinh hệ Harpy, tất cả mọi người trên chiến hạm đều còn sống, bao gồm cả hắn ta.”