Chương 35: Yêu sớm nguy hiểm

Văn Tinh Trạch vì thế mà ăn bánh quy nén suốt hai tháng.

Dưới tác dụng cường đại của năng lực đồng tiền, thân thể Hắc Long từng ngày từng ngày tốt lên, Văn Tinh Trạch cũng bắt đầu lên kế hoạch, chờ sau khi Hắc Long hoàn toàn bình phục, liền sẽ tuân theo lời hứa đưa y trở về chủ tinh Long tộc.

Trước đó cần phải mở hết nông canh thương mậu, mới có thể đến long tinh phát triển chủng điền.

Reich lúc đầu rất cao lãnh, điều này hoàn toàn phù hợp với loại ảo tưởng của Văn Tinh Trạch về sự mạnh mẽ tao nhã của "Long tộc", ấn tượng này kéo dài khoảng ba ngày.

Sau khi có thể hoạt động bình thường trở lại, Reich thường trực tiếp kéo đầu con mồi đến trước mặt Văn Tinh Trạch, Văn Tinh Trạch nhiều lần giải thích với y rằng "nhân loại không thể ăn sống cả một con trâu", Reich liền nghiêm mặt thối đưa mông về phía Văn Tinh Trạch, hờn thì nhanh nhưng quên cũng rất nhanh, lần sau vẫn tiếp tục làm nữa.

Mà Reich cùng PN-4, Chu Nho, tinh linh còn có chút hành vi tranh sủng kì diệu, ví dụ như Người Máy cùng Chu Nho thiết lập một sân chơi nhỏ cho Văn Tinh Trạch, Hắc Long đương nhiên không chịu thua, ngày thứ hai liền đem đuôi mình trang trí thành cầu trượt.

Những điều như vậy.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thu nhận quốc dân càng ngày càng nhiều, sổ tay nhỏ Văn Tinh Trạch ghi càng ngày càng nhiều. Chờ sau khi giải quyết chuyện của Long tộc, vẫn còn chuyện của Nhân Ngư tộc bị bán đấu giá nô ɭệ...

Vũ trụ này quá tệ, nói chung, còn rất nhiều việc cần phải làm.

Vì chăm sóc Hắc Lon, Văn Tinh Trạch ít có cơ hội đến thăm sĩ quan mù, chỉ thỉnh thoảng nghe Người Máy nói y có thể xuống giường, mua một thanh trường kiếm từ thương nhân lữ hành, đánh bại những mãnh thú trong vùng rừng rậm.

Sĩ quan mù có tài năng quân sự kinh diễm, các hạng trị số cũng rất cường đại, ngày nọ Văn Tinh Trạch còn nghe nói y tổ chức một nhóm người già yếu bệnh tật trong thành trấn đánh bại đám tinh đạo lẻn vào, đồng thời bên ta không một người thương vong.

"Ngươi có muốn gia nhập đế quốc Muse không?" Ngày sĩ quan bình phục, Văn Tinh Trạch chính thức đưa ra lời mời với y "Ta nói lời này có vẻ hơi tự đại, nhưng Muse nhất định sẽ trở thành một quốc gia rất hùng mạnh trong tương lai."

Sĩ quan không đồng ý cũng không từ chối.

Y gỡ trùm mắt xuống, dùng cặp đồng tử bạc mất đi tiêu điểm nhìn chăm chú vào Văn Tinh Trạch. Cho dù y không thể nhìn thấy gì.

Sĩ quan: "Tại sao mời ta."

Văn Tinh Trạch: "Vì hòa bình thế giới?"

Sĩ quan không nói.

Văn Tinh Trạch nói: "Vì ta là vua, ta hi vọng con dân của ta có thể sống trong một vũ trụ hòa bình và ổn định, không giống như hiện tại, tinh đạo lẩn trốn, các loại chế độ dị dạng, đâu đâu cũng có chiến tranh. Ta nghĩ, để xưng bá toàn bộ vũ trụ đại khái cần 60 năm."

Sĩ quan không mang theo tâm tình gì nói: "Ta có hứng thú việc hủy diệt thế giới hơn."

Văn Tinh Trạch không nghĩ tới y thì ra vẫn còn bệnh trung nhị.

"Ta cũng đã trải qua thời kỳ này" Văn Tinh Trạch cảm khái "Tự đặt tên cho mình là Tinh Không Đen Tối Kẻ Nuốt Chửng Hỏa Diễm - Dark. Fire, ta không sai, là do thế giới này... hoặc cái gì đó."

Sĩ quan : "? ? ?"

Sĩ quan suy tư một chốc, dĩ nhiên có nề nếp mà thuật lại: "Cái danh tự này có ba chỗ sai ngữ pháp, nếu như cần thiết, ta có thể giúp ngươi chỉnh lại."

Văn Tinh Trạch: "... Ngươi đừng nói nữa, ta xí hổ lắm."

Hai người không tiếp tục nói nữa, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Gần đây tinh đạo ngày càng hung hăng ngang ngược, bọn họ còn có rất nhiều người bệnh, đây sẽ là một mùa đông đặc biệt gian nan.

Văn Tinh Trạch lại muốn đi xem một chút tình huống của Reich, hôm qua vết thương cự long hình như lại bị vỡ, mà chính vào lúc này, sĩ quan gọi cậu.

Sĩ quan nhìn bên ngoài cửa sổ, mặt không thay đổi hỏi cậu: "Ngươi muốn đi xem cái Long tộc kia."

Văn Tinh Trạch: "Uhm."

Lẽ nào cái tên này ăn dấm? Văn Tinh Trạch nhìn đỉnh đầu y "Độ vui vẻ: -500", một sự kiện có khả năng xảy ra cao.

"..." Sĩ quan tỏ vẻ thản nhiên hỏi "Đối với ngươi mà nói, ta và con thằn lằn đó có khác biệt gì sao?"

Văn Tinh Trạch: "Nếu như hai người đồng thời rơi xuống sông, ta khẳng định sẽ cứu ngươi trước." Bởi vì không có con sông nào có thể nhấn chìm Reich. Đương nhiên cái bổ sung này Văn Tinh Trạch không dám nói.

Khóe môi sĩ quan không thể nhận ra mà nhếch lên.

Nhưng rất nhanh y lại hạ mi xuống, nhắm mắt lại, khôi phục tâm tình lạnh nhạt bộ dáng thất vọng.

Tầm một tháng, mùa đông dài cuối cùng cũng qua đi, Reich cũng hoàn toàn lành lặn. Văn Tinh Trạch quyết định khởi hành cùng y tới long tinh, đây là một chuyến đi sinh tử rõ.

Đêm trước khi khởi hành, cả quốc gia đều không ai ngủ.

Cậu nghe thấy tiếng PN-4 với các Người Máy lo lắng tháo rời các linh kiện của chúng ngoài cửa, nghĩ rằng điều này có thể vương lại, dù chỉ một ngày cũng được. Nhưng cuối cùng bọn họ đã chủ động lắp rắp linh kiện trở lại.

"Nếu như ta..." Văn Tinh Trạch cáo biệt với sĩ quan, tuy rằng lời này giống như tự cắm flag tử vong cho mình, thế nhưng đây là chuyện không thể nề hà "Quốc gia này liền phó thác cho ngươi, làm ơn."

Sĩ quan đã nhiều lần đề nghị muốn đi cùng Văn Tinh Trạch, lại bị Văn Tinh Trạch cự tuyệt, hi vọng y có thể ở lại thủ đô tinh, bằng không một cái tinh đạo tùy tiện đến cũng đánh sập nơi hầu như chỉ có người già yếu bệnh tật này.

Sĩ quan nhanh chóng cự tuyệt cậu: "Không."

"Nếu như ngươi chết, ta sẽ hủy diệt quốc gia này." Sĩ quan mặt lạnh, nghiêm túc nói "Nhân ngư tộc ta cũng sẽ không cứu, những điều ngươi mong chờ ta sẽ không làm."

Văn Tinh Trạch bị y chọc tức đến choáng váng, quyết định chết sống cũng phải trở về, rồi sẽ không nói chuyện với sĩ quan nữa.

Trước khi khởi hành, sĩ quan hỏi Văn Tinh Trạch một vấn đề: "Làm thế nào để trở thành một sự tồn tại đặc biệt đối với một người nào đó."

Văn Tinh Trạch: "Ngươi muốn cùng người đó nói chuyện yêu đương?"

Sĩ quan nghẹn họng, một lát sau, lỗ tai đỏ lên khả nghi, lần đầu tiên nói chuyện cũng không trôi chảy: "Nếu như người đó hi vọng..."

Là một người cách điện tình yêu, mặc dù đã nhận nhuyễn tay những bức thư tình từ khi còn nhỏ, nhưng vẫn chưa có mối tình vắt vai nào, Văn Tinh Trạch hiển nhiên là loại độc thân bằng thực lực.

Chủ yếu là, ngoại trừ bóng thẳng, cậu ta không thể hiểu được bất kỳ ám chỉ nào và cậu ta cũng khó có thể cảm nhận được bầu không khí ám muội.

Văn Tinh Trạch nghiêm túc phân tích: "Nếu là ta, ngoại quan hệ người yêu, đặc biệt nhất đương nhiên là đối thủ cạnh tranh."

Văn Tinh Trạch không sợ đối thủ cạnh tranh -- theo ước tính sơ bộ, phải mất 60 năm để Muse thống trị toàn bộ vũ trụ, đại thể vũ trụ được chia thành hai khu vực chính.

Cả hai khu vực đều bị khốn nhiễu bởi những vấn đề như nghèo đói, bệnh tật, tinh đạo và chiến loạn.

Nếu một khu vực khác cũng có thể có một đế chế hoặc liên minh như Muse, thời gian để đạt được hòa bình vũ trụ có thể sẽ rút ngắn hơn một nửa. Đây là một ý tưởng có phần lười biếng.

Văn Tinh Trạch thầm thì: "Ta thật sự không muốn nỗ lực!"

Sĩ quan: "..."

"Nếu như bên kia cũng có một quốc gia như thế này ở đó, thì Muse có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với nó" Văn Tinh Trạch nói "Thành lập thương mậu vãng lai, ngoại giao hữu nghị, thông gia,....."

Không biết từ ngữ nào đã xúc động đến sĩ quan.

Y có vẻ trầm ngâm, đôi khi cau mày, đôi khi giãn ra, cuối cùng dường như đã đưa ra quyết định.

"Được." Y nói.

Đây là lần gặp gỡ thứ hai đếm ngược của Văn Tinh Trạch cùng Sĩ Quan mù.

Năm tháng sau, một đầu vũ trụ khác.

Trong chiến hỏa khói thuốc súng sinh ra một quốc gia Utopia nơi cực hàn, quân chủ tóc đen ngân đồng, lên ngôi.

----------------------------- (Truyện được đăng ở..............Haizzzz)

Tuyến thời gian trở về hiện tại.

Tại cánh đồng tuyết trong không gian, Văn Tinh Trạch nắm cành cây, gẩy gẩy than, đốm lửa bắn toé.

"... Chuyện là như vậy, chạng vạng hôm nay tại phòng ăn gặp anh, không cẩn thận mở lăng kính Huyết tộc, nên mới cắn anh." Văn Tinh Trạch nói "Có phải siêu nhiên quá không."

Văn Tinh Trạch nói với Trì Yến, kỳ thực cũng không có trải qua đắn đo suy nghĩ, e rằng việc cắn anh ấy chỉ là nguyên nhân thúc đẩy-- đương nhiên, dựa theo cách nói Ansair, tương lai còn sẽ rất muốn cắn Trì Yến, không thể không nói...

Ít nhất trong lòng Văn Tinh Trạch, Trì Yến tuyệt đối là một mối quan hệ xa hơn so với bạn bè và tiền bối bình thường, mà cụ thể là gì, hiện tại cậu không quá nóng lòng tìm kiếm.

Trì Yến nghe rất nghiêm túc, nói: "Không sao đâu."

Văn Tinh Trạch thở dài: "Phản ứng quá bình thản, tôi còn tưởng rằng anh sẽ kinh ngạc hơn một chút."

Trì Yến trầm mặc một lúc, lộ ra vẻ hơi bối rối.

Anh trở nên trầm tư, Văn Tinh Trạch luôn cảm thấy Trì Yến dường như đã suy nghĩ kỹ càng, liệu anh ấy có nên dùng phương thức diễn kịch thể hiện sự "kinh ngạc" đáp ứng mong đợi Văn Tinh Trạch không...

"Sắp hết giờ rồi" Văn Tinh Trạch nắm tay Trì Yến đi ra ngoài "Ra rồi nói."

Lần này Văn Tinh Trạch đảm bảo ngoài cửa là bãi biển bình thường chứ không phải 20.000m trên không, nếu không thì thật sự xong đời.

Vừa bước ra cửa, điện thoại liền reo, là đạo diễn Du Thuyền Ảo Tưởng.

Đạo diễn ngữ khí lại trở nên nơm nớp lo sợ, như đúc khi ông nghĩ Văn Tinh Trạch là đại thiếu gia hắc bang: "Tiểu Văn, rất xin lỗi quấy rối cậu và Trì ảnh đế nói chuyện yêu đương, nhưng sắp đến giờ cần phải quay, cậu có thể về trong vòng 20p không?"

Văn Tinh Trạch: "Thật xin lỗi, khoan đã... Tôi cùng thầy Trì nói chuyện yêu đương á?"

Trì Yến hô hấp hơi ngưng lại.

Anh thoáng nhướng mắt nhìn Văn Tinh Trạch, rồi rất lẹ dời tầm mắt, đốt ngón tay cầm điện thoại siết chặt.

Đạo diễn: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Văn Tinh Trạch thấy đối với suy của ông khó mà tin nổi: "Không phải, làm sao có khả năng, tôi lập tức về đây."

Hôm nay được diện kiến Trì ảnh đế ở hiện trường show, đối với phần lớn người trong (Du Thuyền Ảo Tưởng) mà nói, là sự tái tạo lại thế giới quan giống như khi nhìn thấy Văn Tinh Trạch làm cái gọi là ảo thuật.

Không quá lời khi nói rằng 80 đến 90% ê-kíp chương trình vẫn đang ở trạng thái ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.

Trì Yến!

Xác suất bắt gặp Trì Yến trên đường phố còn thấp hơn so với gặp khủng long bạo chúa thời tiền sử, câu nói này không phải chỉ là nói suông. Hơn nữa Trì Yến lái xe tới đón Văn Tinh Trạch, còn nói "Cho tôi mượn một chút".

Nói thế nào nhỉ, tuy rằng không thể gọi là ám muội, nhưng cái cảm giác rất chi và này nọ ấy, ánh mắt ngữ khí cũng rất ứ ừ.

Đạo diễn: "Không phải nói chuyện yêu đương, lẽ nào Trì ảnh đế là ba cậu?"

Văn Tinh Trạch: "? ? ?"

Đang nghe Trì Yến: "? ? ? ? ?"

Đạo diễn không ngờ Văn Tinh Trạch lại phủ nhận thẳng thắn suy đoán "nói chuyện yêu đương" như vậy, và khi cậu ấy nói về nó giọng điệu thoải mái, cảm thấy rằng cậu ấy không nghĩ về phương diện kia.

Chẳng lẽ Trì Yến đơn phương thầm mến? Sự tình ngày càng huyền ảo, tốt hơn hết không nên buôn dưa lê quá nhiều.

Đạo diễn: "Được được, mau về nha."

Chúc Bác ở bên cạnh nói: "Liên minh Hải yêu 3 thiếu 1, đêm cô quạnh, phụ huynh không ở nhà, khẩn trương gia nhập đội quân xe bảng tên nào..."

Văn Tinh Trạch: "..."

Văn Tinh Trạch cúp điện thoại, chợt phát hiện, hình như Trì Yến đang tức giận.

Anh ấy nhìn nơi khác, ánh mắt phiền muộn.

Trì Yến trầm mặc ấn chìa khóa xe, ra hiệu Văn Tinh Trạch ngồi ghế phụ, không nói lời nào.

Văn Tinh Trạch: "Thầy Trì?"

Trì Yến không nói lời nào.

Từ bãi biển đến cảng chỉ mất có 5p lái xe, Trì Yến trầm mặc cả đoạn đường, chẳng mấy chốc đã đến đích. Có rất nhiều tàu lớn nhỏ cập cảng, người ta giăng băng rôn, như thể có một sự kiện hay một buổi lễ nào đó sẽ được tổ chức vào ban đêm.

Văn Tinh Trạch khóc không ra nước mắt: "Sao lại giận rồi, tôi không có NG a... Không không, bây giờ không phải là thời gian dạy học, thầy Trì? Trì Yến? Rilakkuma?"

Trì Yến: "..."

Trì Yến mắt nhìn phía trước, ánh đèn sáng mờ và sóng lấp lánh của bến cảng phản chiếu vào mắt anh, ánh mắt quả nhiên là đang tức giận.

"Tại sao không thể." Thanh âm anh đông cứng, không đầu không đuôi hỏi 4 chữ.

Văn Tinh Trạch: "Cái gì?"

Tiếng còi dài du thuyền vang lên ngoài cửa xe.

"Tôi không hiểu." Trì Yến nắm chặt vô-lăng, mím môi, giọng nói càng trầm hơn "Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của cậu."

Tiếng còi càng lúc càng lớn: "Bíp -- bíp -- "

Văn Tinh Trạch vừa rồi nghe không hiểu, hiện tại lại không nghe thấy: "? ? ?"

Trì Yến: "Tôi..."

Còi: "Đô đô --! ! !"

Văn Tinh Trạch chỉ nhìn thấy môi Trì Yến đóng mở, giống như một vở kịch câm im lặng, ánh đèn đủ màu bên ngoài cửa sổ bắt đầu chớp loạn, tất cả những từ mấu chốt mà Trì Yến nói đều bị tiếng còi tự động mã hóa.

Trì Yến nói xong những lời đó, đèn neon ngoài cửa sổ và tiếng còi du thuyền đồng thời im bặt.

Văn Tinh Trạch: "? ? ? ? ?"

Yên tĩnh giằng co 3 giây, Trì Yến tĩnh táo một chút, nói tiếp: "Tôi..."

Tiếng còi ngoài cửa sổ lại vang lên, gần đến mức ô nhiễm tiếng ồn decibel một cách tan nát cõi lòng: "Đô đô đô -- đô đô -- bíp! ! !"

Văn Tinh Trạch: "? ? ? ? ? ? ?"

Trì Yến bắt đầu hít sâu.

Trì Yến há miệng, tiếng còi đột nhiên vang lên, ngậm miệng, tiếng còi im bặt.

Quả thực như công tắc giọng nói.

Văn Tinh Trạch: "..."

Trì Yến mặt không thay đổi lấy điện thoại gọi thư ký: "Bến cảng ngừng du thuyền bãi biển Tenerife, toàn bộ mua lại, làm cho bọn họ ngậm miệng."

Tầm nửa phút sau.

Toàn bộ bãi biển Tenerife triệt để yên lặng như tờ, ngay cả những chiếc xe tự động đi ngang qua bên phun nước cũng không dám phát bài hát và nháy đèn, tiểu tâm dực dực chạy qua.

Văn Tinh Trạch: "... ..."

Sau khi hoàn toàn yên lặng, Trì Yến lại không nói.

Ngón tay cái của anh xoa lên thành vô lăng, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Lại qua nửa phút, Trì Yến tựa hồ chuẩn bị tốt cảm xúc, nói: "Tôi..."

"Đô -- đô -- bíp bíp bíp -- "

Phiên bản suona của chu kỳ tình yêu đột nhiên vang lên tê tâm liệt phế, điện thoại Văn Tinh Trạch điên cuồng rung.

Bên trong xe tràn trề bầu không khí lễ hội.

Dưới cái nhìn của Trì Yến, Văn Tinh Trạch nơm nớp lo sợ cầm điện thoại lên, nhấn tắt. Nhưng hai giây sau, chuông điện thoại lại chấp nhất vang lên, Văn Tinh Trạch lại nhấn tắt.

Cứ qua lại 3, 4 lần, Văn Tinh Trạch đành phải nghe điện thoại dưới áp lực rất lớn: "Xin chào?"

Là đạo diễn.

"Hu hu hu" đạo diễn khóc cạn nước mắt, nghẹn ngào nói "Tiểu Văn, du thuyền chúng ta bị người khác mua rồi, đêm nay cậu chắc không cần trở lại. Hu hu hu hu, cũng không biết là vị kim chủ nào, nói chúng ta phải đêm tất cả còi loa dỡ hết xuống, hiện tại đám Chúc Bác còn đang đếm số 0 được chuyển khoản..."

Văn Tinh Trạch ngơ ngác nhìn Trì Yến.

Trì Yến: "..."

Hiếm hoi lắm, Trì Yến mới lộ rõ

vẻ thất vọng.

-------------------------

8h30p tối, (Du Thuyền Ảo Tưởng) đúng giờ quay.

Từ thợ quay phim, đạo diễn cho đến các thành viên, tất cả đều có những biểu cảm hoảng hốt trên gương mặt.

"Thật nhiều số 0" Chúc Bác phiêu phiêu ngồi dưới đất đếm ngón tay "Thật nhiều, nếu chia đều cho mọi người trên thuyền, mình không cần phải làm việc nữa."

Hóa ra lý do khiến đạo diễn khóc khi gọi Văn Tinh Trạch là vì mừng đến phát khóc.

Văn Tinh Trạch: "..."

"Nhưng du thuyền chúng ta cũng là được thuê đi" Văn Tinh Trạch lý trí vạch ra "Tiền mua du thuyền phải chuyển cho chủ thuyền, dù có chuyển cho đạo thì cũng chỉ được cất giữ tạm thời. "

Chúc Bác lúc này mới từ trên mây về hiện thực.

Chúc Bác oa một tiếng bậc khóc.

Đạo diễn bên cạnh cười ha ha, ngữ khí tang thương: "Đây chính là nhân sinh."

"A Trạch, cậu nói đúng" Phương Như Tuyết thở dài, vỗ vỗ vai Văn Tinh Trạch và Chúc Bác "Chúng ta vẫn nên nỗ lực công tác đi."

Phú nhị đại duy nhất ở đây Jean: "... Tại sao muốn nỗ lực công tác? Tiền lãi trong thẻ mấy người không đủ à..."

Chúc Bác: "Cậu đừng nói."

Chuẩn bị lại tâm trạng, 4 vị hải yêu ngồi xếp bằng trên boong thuyền, từng người cầm thẻ từ, bắt đầu sắp xếp thông tin.

"Tôi vẫn cảm thấy rằng Jean có thể không phải là kẻ phản bội." Văn Tinh Trạch nói.

Phương Như Tuyết: "Why?"

Văn Tinh Trạch liếc tổ tiết mục, nói: "Số 5 có thể đoán được, đạo diễn khẳng định cũng có thể đoán được. Nếu như Jean thật sự là kẻ phản bội, hôm nay tôi không sử dụng nhân ngư chi ca, Jean liền bị loại trừ, mới ngày đầu đã gameover? Vô lý."

Hơn nữa tâm tổ tiết mục đen như thể, ước chừng còn định tiếp tục bức hại số 5, chờ Jean bị mất quyền thi đấu sau đó nói cho số 5 kẻ phản bội là một người khác, làm cho mọi người tiếp tục cố gắng.

Tổ tiết mục: "..." Không có cách nào phản bác.

"Không có ai nói với tôi tôi là kẻ phản bội " Jean nhún vai "Tôi cũng không biết chính mình có phải hay không."

Văn Tinh Trạch: "Cậu là kẻ phản bội giai cấp vô sản."

Chúc Bác: "Tán thành."

Phương Như Tuyết: "Khưa khửa khửa!"

Jean: "... ..."

"Bởi vì sử dụng nhân ngư chi ca, hiện tại tôi đã bại lộ" Văn Tinh Trạch thở dài "Đêm mai tôi nhất định là người bị loại trừ đầu tiên, mọi người cổ lên."

Cậu có cảm giác, trong 4 người trận doanh hải yêu, khẳng định có một kẻ phản bội, cậu chỉ biết mình không phải còn Jean, Chúc Bác, Phương Như Tuyết... Văn Tinh Trạch không nghĩ tới mình chỉ có thể sống sót trong hai ngày, vì vậy sẽ cố gắng hết sức vào ngày mai.

Đêm đó, Văn Tinh Trạch nằm trên giường.

"Thầy Trì đến tột cùng muốn nói cái gì" Văn Tinh Trạch thử hồi tưởng khẩu hình Trì Yến "Tôi, cậu cái gì , tôi không hiểu nổi cậu? Tôi muốn đánh cậu? Tôi muốn cậu trả tiền lại?"

Nhìn thấy phản ứng không chút nào thông suốt nỗi của bé con, lo lắng đề phòng của các bậc phụ huynh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, còn có chút thương hại cho vị quân chủ láng giềng nào đó...

【 Ya ya ya Astor: Rớt nước mắt 】

【 Người dùng 1826756: Đau lòng vị kia, rớt nước mắt, ha ha ha ha 】

【 Bất Tri Hạ: 10 giọt nước mắt 9 trận cười, còn có một trận cười điên cuồng 】

【 Gả cho phân đội nhỏ của bệ hạ: Bé con còn nhỏ, làm gì có chuyện yêu đương? ? ! Nghiêm túc mà nói, tuy rằng tôi không ghét Trì Yến nhưng bé con còn quá nhỏ a a a a a! ! ! 】

【 Ausduft: Tiếng còi đó thực sự tuyệt vời, ai trong mấy người ra tay, nghiêm trọng hoài nghi đó nha 】

"..."

Máy móc tinh E19.

Đây là nơi có khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất toàn vũ trụ, từ xưa đến nay, mọi giai đoạn của nền văn minh cơ giới đều có thể tìm thấy ở thành-bang. Cả thành phố như một toà máy móc khổng lồ tinh xảo, cây phun hơi nước ở trung tâm, xe lửa sơn màu xanh thừa dịp tinh quỹ chạy xuyên qua trung tâm thành phố.

PN-4 cỗ máy gϊếŧ chóc hình người đình trệ trong buồng năng lượng, duy trì trạng thái hôn mê, chỉ có võng mạc cùng đèn hô hấp có quy luật nhấp nháy. Ngoài ra còn có một số Người Máy đã rời khoang đang ngồi trước nhiều màn hình ánh sáng, nghiêm túc nhìn hình ảnh.

Những Người Máy này, có số bắt đầu bằng A01, là loạt robot PN-4 gϊếŧ người đầu tiên, chúng là những hung thần gϊếŧ người đáng sợ trên chiến trường.

Nhưng đó là chuyện hàng trăm năm trước.

Tại hàng trăm năm trước, cũng bởi vì chương trình cũ kỹ, lớp sơn bên ngoài hư hao mà bị chủ nhân cũ ném vào vũ trụ như rác thải.

Mãi đến tận 30 năm trước, chúng được vị vua trẻ của đế chế Muse nhặt từ trạm tái chế, thay đổi linh kiện hư hao và đánh số lại cho chúng.

Khi mới ra đời, mệnh lệnh cốt lõi của các cỗ máy gϊếŧ chóc là "Hủy Diệt Tất Cả Sinh Vật Trước Mắt".

Hơn 20 năm trước, bọn họ đã tự phát tiến hành thϊếp lập và sửa đổi các trình tự, đem , mệnh lệnh cốt lõi sửa thành:

"KHÔNG TIẾC BẤT CỨ GIÁ NÀO, BẢO VỆ VƯƠNG" .

Bảo vệ vương khỏi mọi thứ có thể gây ảnh hưởng xấu người, bao quát chiến loạn, tai nạn, bệnh tật, sự cố, đương nhiên còn có -- yêu sớm.

Theo biểu hiện dữ liệu thống kê, yêu sớm là một hành vi có nguy hiểm rất cao, có rất nhiều bộ phim và tác phẩm văn học ở địa cầu xa xôi đã miêu tả điều đó, những chú robot khi đọc chi tiết những tác phẩm này đã tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

Yêu sớm thậm chí có tới 0. 04% tỷ lệ tử vong, đây là một con số khổng lồ cỡ nào.

"Vương, còn nhỏ" các Người Máy vụng về lặp lại từ ngữ vụn vặt "Yêu sớm, không thể, nguy hiểm."

"..."

Thuận tiện nhắc luôn.

Theo định nghĩa về độ tuổi của robot, nói chuyện yêu đương dưới 200 tuổi thuộc về sự "Yêu sớm" .

------------------------------------------

Trì Yến ❌

Trì số nhọ ✔