Chương 31



Tận cùng vũ trụ, phế tích.

Sau khi cúp liên lạc, hình thể khổng lồ Hắc Long có chút nôn nóng dậm chân xung quanh phế tích, không ngoa khi nói rằng mỗi bước đi đều khiến toàn bộ tinh cầu rung động nhè nhẹ.

Trong tất cả Cự Long, Hắc Long cũng là loại có ngoại hình khổng lồ nhất. Lưng của hắn thậm chí có thể mang cả một chiếc tinh hạm. Hắn là Hắc Long duy nhất của Long tộc.

Hắc Long hình thể khổng lồ, sức chiến đấu cực khủng bố, ở thời đại trước đã từng bị coi là tượng trưng cho tà ác.

... Hắc Long đã từng là tọa kị của vương.

Hắn chở vương từ một khỏa hoang tinh cô độc cho tới đế chế phồn vinh bây giờ, đây là vinh quang trong sinh mệnh đáng giá được nhiều lần lấy ra nghiền ngẫm hồi ức.

Vào đêm trước trận chiến cuối cùng khiến Muse hoàn toàn trở thành bá chủ một phương, Hắc Long đã hỏi vương một câu:

"Sau khi chiến tranh kết thúc, thần sẽ làm gì đây" Hắc Long dùng móng vuốt nâng vương lên, rõ ràng sắp thắng nhưng hắn lại khóc "Người là vị vua giảo hoạt, đúng không?"

Vương nói: "Hãy đi du lịch, đi uống rượu vui chơi trắng đêm, đi làm bất kỳ chuyện gì ngươi muốn làm, ngươi sắp được tự do rồi."

Nhưng Hắc Long không muốn tự do, nếu như có thể, hắn thậm chí muốn cuộc chiến này không bao giờ kết thúc.

Đây có lẽ là đại đa số tiếng lòng các chiến sĩ Muse, Astor, Will, Solon, Lilith, Vô Chúc... Chiến tranh, là phương pháp duy nhất có thể làm bọn họ ở cạnh vương lâu dài.

Cho nên sau khi kết thúc chiến tranh, Hắc Long đã làm theo lời bệ hạ, đi du lịch, đi uống rượu vui chơi trắng đêm. Trong một năm qua, hắn đã đến rất nhiều nơi, sa mạc, cánh đồng tuyết, thành bầu trời vũ tộc ít dấu chân người và những hành tinh nguy hiểm mà chưa ai từng đặt chân đến.

Hơn nữa, Hắc Long bắt đầu chiến tranh lạnh với thế giới, cắt đứt hầu hết các phương thức liên lạc và để Astor làm tộc trưởng lâm thời, đồng thời tự buộc học cách ở một mình, nếm trải sự cô đơn trong suốt cuộc hành trình.

Cụ thể hơn một chút là, hắn bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với vương.

Hay còn gọi tắt là thời kì phản nghịch của Cự Long.

"..."

"Cho ngài ấy một cái ôm yêu, đồng thời được ngài ấy ôm lại" ký ức chậm rãi trở về hiện tại, Hắc Long nghe thấy Astor nói "Sau đó ngài có thể ở vũ trụ này nhìn thấy bệ hạ, ở một tháng sau."

Sau khi truyền tin kết thúc, Hắc Long an tĩnh rất lâu, đầu to cúi xuống nhìn móng vuốt.

Nhóm cự long sẽ cụng đầu, chạm móng vuốt, gầm rú với bạn đồng hành của chúng.

Ôm ấp đối với chúng là một chủ đề rất xa lạ.

Phải luyện tập một chút mới được, Hắc Long nghĩ, vụng về duỗi ra 2 móng trước, ôm lấy tòa nhà khổng lồ bị lật đổ trong đống phế tích. Hắn đã dùng hết toàn bộ nỗ lực để giữ cho những cử động thật mềm mại nhẹ nhàng.

Trời lại phụ lòng rồng, oanh ——

Tòa nhà, nát.

Hắc Long: "..."

--------------------------------

Truyện chỉ đăng ở w.a.t.t. Tira_Tira và truyenhd)

--------------------------------

Trong du thuyền.

Sau bữa sáng, liền tiến vào phân đoạn nội dung chính của show.

Vì là game ma sói gϊếŧ người nên tất nhiên ban ngày là phần tìm kiếm chứng cứ, suy đoán kẻ sát nhân và bỏ phiếu, nhưng nếu chỉ làm mấy việc này thì chán lắm – còn gì là show tống nghệ nữa, không bằng trực tiếp đến xem online.

Vào ban ngày, các thành viên sẽ xuống tàu, trong khi hoàn thành một số nhiệm vụ nhỏ tìm manh mối, họ sẽ suy ra kẻ sát nhân thông qua đối thoại và tương tác với các thành viên khác và tiến hành bỏ phiếu hàng ngày vào buổi tối.

Đạo diễn cầm loa nhỏ nói: "Rất tiếc phải nói với các bạn rằng, đêm qua không có ai chết cả và có một kẻ phản bội đã xuất hiện trong các bạn."

"Bây giờ một điều kiện chiến thắng đơn độc sẽ được thêm vào, người bỏ phiếu cho kẻ phản bội trận doanh mình có thể bỏ qua tất cả các điều kiện chiến thắng khác và giành chiến thắng trực tiếp."

Tên phản bội này là Jean đi?

Thuyền rất nhanh về cảng, hòn đảo lớn nhất trong quần đảo Canaria.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp với những đám mây êm dịu, bầu trời xanh và những chú chim hải âu đậu trên bờ.

"Nhiệm vụ hôm nay chỉ có một nhóm được thắng lợi, tất cả các thành viên trong nhóm chiến thắng sẽ có cơ hội miễn tử. Các thành viên sẽ được phân nhóm vào bữa sáng" đạo diễn nói "Hôm nay, mọi người có thể thưởng thức phong cách Tây Ban Nha một cách trọn vẹn nhất, bữa tối từng người giải quyết riêng. 19h chúng ta sẽ tập trung tại nhà hàng được chỉ định trên bến tàu để bỏ phiếu."

"Ok, giải tán!"

Nhóm Văn Tinh Trạch có 4 thành viên, lộ trình di chuyển của nhóm bắt đầu từ bến cảng, họ cần tìm một NPC cầm bóng bay trong công viên thành phố để nhận thẻ nhiệm vụ.

Ở đây chỉ còn lại người của mình, mọi người có thể thoải mái nói chuyện, Chúc Bác nói: "Kẻ phản bội chính là Jean sao? Vốn là hàng hải, giờ thì biến thành hải yêu."

Phương Như Tuyết và Jean đều gật đầu đồng ý.

Nhưng Văn Tinh Trạch luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, liệu Jean, người dựa vào kỹ năng để chuyển trận doanh có thể bị gọi là "kẻ phản bội" không? Luôn có cảm giác như kẻ phản bội là một người khác.

Văn Tinh Trạch nói: "Không nhất thiết phải là kẻ phản bội từ trận doanh hàng hải, có thể là từ trận doanh chúng ta. Đạo diễn có thể đang cố tình đánh lừa chúng ta."

Chúc Bác cảm thấy sống lưng sởn cả tóc gáy, nhìn trái nhìn phải nói: "Não tàn vậy? IQ biên kịch có theo kịp không?"

Văn Tinh Trạch: "..."

Bất quá những gì Chúc Bác nói cũng có lý, vậy e rằng Jean là kẻ phản bội mà đạo diễn nói.

Rất nhanh bọn họ đã tới công viên chỉ định, trải qua vài cái game khiêu chiến nhỏ, thuận lợi tìm được NPC tuyên bố nhiệm vụ, sau khi nhận bọn họ sẽ chia ra hành động.

Nhiệm vụ của Văn Tinh Trạch là tìm đại thúc nuôi mèo trên gác xép trong quán rượu và hỏi anh ta một số thông tin manh mối.

Đại ca cameraman hôm nay vẫn cẩn trọng quay vẻ thịnh thế mỹ nhan của Văn Tinh Trạch.

Vì Văn Tinh Trạch phải hỏi đường, tiếp xúc với người qua đường và NPC nên cameraman không thể chụp cận cảnh cậu như trước nữa, Văn Tinh Trạch ngẫu nhiên có thể có một ít không gian cá nhân.

Lúc này đã là 9h, thời điểm hộp linh hồn đến, phụ huynh Huyết tộc đã tới, trước đây bọn họ thường truyền tống vào lúc cơm tối của Văn Tinh Trạch.

Hôm nay tới chính là Ansair, mật đảng thân vương.

Ansair có màu tóc cây đây nhạt, rất hiếm gặp trong các Huyết tộc, mặc dù trông rất đẹp trai, nhưng vẫn mang thuộc tính dấm tinh làm nũng tinh, cậu ấy là loại tương đối nội liễm thẹn thùng —— đương nhiên, mức độ tương phản Ansair cũng là to nhất, cậu ấy ăn dấm so với bọn Lam còn muốn kinh khủng hơn rất nhiều, chủ yếu về lực công kích.

Lần trước ở hải đảo Văn Tinh Trạch đã được lĩnh giáo rồi, bởi vì Văn Tinh Trạch ăn dưa hấu Lilith gọt thay vì cậu ấy gọt, nhân tiện còn khen Lilith một câu "Dưa rất ngọt", Ansair thiếu chút nữa liền đốt rụi một cánh rừng.

Ngày hôm nay, Ansair mới đến liền cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu hỏi cậu: "Vương... Người có thích... Không?"

Văn Tinh Trạch tuy rằng không nghe rõ, nhưng lập tức kiên định nói: "Thích."

Theo kinh nghiệm lâu nay, bất kể phụ huynh Huyết tộc cõi lòng đầy mong đợi hỏi cái gì, nhất định phải trả lời thích, hơn nữa lúc trả lời không thể do dự dù chỉ 1s.

Ansair bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt màu đỏ thẩm lập lòe toả sáng, một lát sau trong hốc mắt liền ngân ngấn nước, thì thào nói: "Người thích là tốt rồi, thần, thần sẽ dâng lên cho người."

Văn Tinh Trạch có chút bối rối: "?"

Trong lòng bàn tay Ansair hiện lên một vòng cổ ám sắc, cậu ấy tiểu tâm dực dực bay tới phía sau Văn Tinh Trạch, giúp cậu mang vào, vừa nói:

"Đây là thánh, thánh khí Huyết tộc mà thần nắm giữ, công năng nguyên bản... Không quan trọng, hiện tại nó có thể bảo vệ rất tốt người, người có thể thích nó, thần thật sự rất vui."

Văn Tinh Trạch ngốc: "Bảo vệ là có ý gì?"

"Nếu như những chủng tộc khác ôm ấp người, tứ chi tiếp xúc vượt quá mười giây, liền tự động kích hoạt lv cao nhất lăng kính Huyết tộc" Ansair thẹn thùng cười cười, lộ ra răng nanh nhỏ "Bằng cách này người không rõ lai lịch hoặc thằn lằn, cá gì đó, thừa lúc vắng nhà mà vào."

Cùng lúc đó chủ tinh Huyết tộc, 12 thân vương còn đều âm thầm nắm chặt tay.

Mặc dù họ rất coi thường việc chia sẻ những thứ liên quan đến bệ hạ với đồng tộc, nhưng phải nói rằng Ansair làm rất tốt!

Lực công kích lv cao nhất lăng kính Huyết tộc rất mạnh, cho dù bọn họ không thể tham gia nhiệm vụ pk, không có nghĩa là không thể tạo chướng ngại vât cho cái đám kia.

Vương của bọn họ sao có thể dễ dàng để người khác ôm yêu một cái!

Lúc này đại ca camera và trợ lý vừa đi quay phong cảnh trở về, nhìn thấy vòng cổ ám sắc đột nhiên xuất hiện trên cổ Văn Tinh Trạch, con ngươi rung lên: "Tiểu Văn, cậu —— "

Văn Tinh Trạch nhanh chóng lấp liếʍ: "Xin lỗi, không thể mang cái này sao? Tôi mới vừa mua tại chợ."

"Không đâu" nữ trợ lý quay phim vừa mới nhậm chức hôm qua bỗng chảy máu cam, cameraman bên cạnh điên cuồng quay cận cảnh, giơ ngón tay cái lên "Làm tốt lắm."

Vẻ ngoài của Văn Tinh Trạch vốn chưa thành niên, nhưng lại rất sắc xảo, không biết tính chất sợi dây chuyền đen tuyền này là gì nhưng nó không khác gì đồ trang sức, khi chiếc cổ trắng như tuyết của Văn Tinh Trạch được trói buộc thì trông nó cực kì ... Sắc khí.

Phong cách cả người đột nhiên khác thường, trong ánh mắt lười biếng lưu chuyển chút gian ác của tiểu ác ma, cameraman có cảm giác cảnh tượng này lúc hậu kỳ sẽ được cho lên trang bìa.

Ansair rất tán thưởng với thẩm mỹ cameraman.

Sau khi giao sợi dây chuyền Ansier liền quay trở lại, bảo là muốn tiết kiệm thời gian để cùng Văn Tinh Trạch ăn cơm tối. Hành trình hôm nay trôi qua rất bình an, đáng tiếc nhóm họ chưa hoàn thành nhiệm vụ nên không nhận được cơ hội miễn tử.

6h tối, vẫn là nhà hàng ăn cùng Trì Yến trước đó, Văn Tinh Trạch Chúc Bác gặp nhau và đi vào gọi món. Bữa tối chỉ cần quay vài cảnh ngắn, 1 tiếng tiếp theo là thời gian riêng tư, các thành viên nhanh chóng lấy lại điện thoại.

Jean là người đầu tiên phát hiện Văn Tinh Trạch đeo dây chuyền, làm nhà thiết kế hoàn toàn bị kinh diễm, hắn khen: "Chúa ơi, nó rất đẹp và sεメy, giống như một loại quý tộc hay ác quỷ nào đó sống trong đêm, xu hướng tìиɧ ɖu͙© của tôi tém nữa là thay đổi rồi – Hừm điều kỳ lạ duy nhất là khi tôi nói câu này, tôi cảm thấy ớn lạnh ở cổ."

Văn Tinh Trạch nhìn phía sau Jean, Ansair mới được truyền tống tới đang thâm trầm nhìn chằm chằm cổ Jean, tựa hồ đang nghĩ nên dùng bao nhiêu lực để vặn gãy vật này.

"..." Văn Tinh Trạch suýt làm đổ cốc cafe, cho Jean một lời khuyên chân thành "Ngài Jean, yêu quý cổ của anh, thừa dịp anh còn có cơ hội."

Jean: "? ? ?"

Văn Tinh Trạch phát hiện điểm cười Phương Như Tuyết quá thấp, cô lúc này nữa vỗ đùi cười lớn ra tiếng ngỗng: "Khửa khửa khửa!"

Vì phòng ngừa Ansair làm ra hành động không thể cứu vãn, Văn Tinh Trạch xung phong nhận việc đi lấy rượu vang, đưa Ansair rời khỏi.

Ông chủ ở đây cực kỳ hào phóng, rượu vang đặt trên kệ rượu tùy tiện lấy.

Loại Phương Như Tuyết muốn uống ở chỗ tương đối cao, Văn Tinh Trạch thống khổ phát hiện chiều cao của cậu không với tới được, thang thì vừa bị người khác lấy đi.

Ansair phiêu ở bên cạnh, mặt cậu ấy đỏ lên bất thường, chϊếp chϊếp nói: "Vương, cần thần giúp, giúp —— "

"Cần tôi giúp sao" bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, ban đầu là tiếng anh, lát sau đổi thành tiếng trung "... Văn Tinh Trạch?"

Chỉ có một cốc đèn tường bên tủ rượu, trời đã khuya, ánh đèn trong góc phòng ăn có chút tối tăm.

Văn Tinh Trạch kinh ngạc giương mắt nhìn lên, quả nhiên là Trì Yến mấy ngày không gặp, anh ấy đeo khẩu trang, lông mi rũ xuống, đôi mắt màu mực lạnh nhạt như thường.

Trì Yến nhìn xuống cậu, một lát sau hơi nhếch mày, như thể anh rất ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ này.

Nét ửng đỏ ngại ngùng trên mặt Ansair nháy mắt biến mất, có một sự địch ý không thể giải thích được với Trì Yến, bắt đầu âm trầm nhìn chằm chằm Trì Yến, mài răng.

"Yêu quý cổ của ngươi" Ansair lơ lửng cạnh Trì Yến nói "Thừa dịp bây giờ còn có cơ hội."

Trì Yến thờ ơ không động. Trong con ngươi anh căn bản không phản chiếu bóng dáng Ansair, ngay cả một khắc ngưng động cũng không có, giống như thực sự không thấy được Ansair đang tồn tại.

Ansair tức giận: "... Giả bộ gì mà giả bộ, cái tên diễn viên này! Bệ hạ, người hãy nghe thần nói... ! !"

Văn Tinh Trạch: "?"

Văn Tinh Trạch ra hiệu Ansair bình tĩnh đừng nóng, cậu sẽ nghe nói sau Ansair, hiện tại trước mặt người thường không nên lộ ra vẻ dị thường.

Ngẫu nhiên gặp Trì Yến, Văn Tinh Trạch vẫn rất kinh hỉ, nếu không phải tí nữa còn phải quay show thì thật muốn cùng tâm sự với anh ấy.

"Muốn chai nào?" Trì Yến hỏi.

Trì Yến cao gần 1m9, lấy rượu gì cũng thoải mái.

Văn Tinh Trạch nói tên rượu và vị trí, sau đó Trì Yến ngửa đầu, hơi nheo mắt, nghiêm túc chuyên chú nhìn tủ rượu, tìm kiếm chai Văn Tinh Trạch nói.

"Chờ." Anh nói.

Sau đó...

10s trôi qua.

1p trôi qua.

3p trôi qua.

Trì Yến như đang cực kỳ căng thẳng thận trọng suy nghĩ gì đó, sau đó anh chậm rãi đưa tay lên tầng trên tủ rượu, lấy xuống một chai... Nước trái cây.

Văn Tinh Trạch phát hiện một vấn đề.

Nội tâm cậu rất chấn động: "Thầy Trì, cái kia là nước trái cây."

Nghe vậy Trì Yến dừng một chút, anh cúi đầu, nghiêm túc nhìn bình thủy tinh nước mâm xôi.

Một hồi lâu sau, anh mê man nhìn Văn Tinh Trạch.

—— Trì Yến, không đeo kính.

Nãy thấy anh ấy tự tin như thế, còn tưởng mang áp tròng, không nghĩ tới hiện giờ anh ấy đang trạng thái bán mù.

20s trầm mặc.

Trì Yến: "Cậu mới vừa làm gì."

Văn Tinh Trạch: "Đang cười ngài."

Trì Yến: "..."

"Để tôi cho" Văn Tinh Trạch nhịn cười, nói "Tôi đi mượn thang đã."

Trì Yến có vẻ hơi bực bội, anh ậm ừ nói: "Không bằng như này."

Văn Tinh Trạch: "?"

Đèn tường lập lóe.

Trì Yến vươn tay, từ phía sau bế Văn Tinh Trạch lên.

Anh đặt nhẹ tay dưới sườn cậu, bởi vì chênh lệch kích thước cơ thể, anh hoàn toàn có thể ôm lấy Văn Tinh Trạch, nhưng thế có hơi lỗ mãng.

Văn Tinh Trạch hai chân rời mặt đất, tầm mắt cùng tầng cao nhất tủ rượu ngang nhau, chóp mũi ngửi được mùi vị hơi ẩm ướt tuyết đầu xuân sắp tan.

"Chọn đi." Trì Yến thì thầm vào tai Văn Tinh Trạch.

Đồng hồ treo tường từng giây từng phút trôi qua.

Văn Tinh Trạch chỉ cảm thấy trong não ầm một tiếng.

Âm thanh huyết dịch bắt đầu lưu động nhanh chóng, đột nhiên Văn Tinh Trạch cảm giác khứu giác thị giác thính giác trở nên nhạy cảm, thậm chí cậu có thể cảm giác được răng nanh chính mình đang nhanh chóng trở nên sắc bén, Văn Tinh Trạch căn bản không rảnh đi xem rượu ...

Toang, muốn cắn người!

Trì Yến cách cậu rất gần, chỉ dựa vào lỗ tai thôi cũng có thể nghe rõ âm thanh mạch đập, mạch máu xanh nhạt của anh. Đại não hỗn loạn, không nhớ mình đã quay đầu lại như thế nào, mò tới bên gáy Trì Yến, sau đó há miệng ——

"Ngao ô."

Cắn chặt.

"..."

Vài giây yên tĩnh sau ——

Ansair và hàng trăm triệu phụ huynh vũ trụ, nứt người ra rồi.

--------------------------------

... Máu.

Vị có mùi rỉ sắt, không tanh, hơi thơm ngọt lạ lùng, như uống một loại rượu cũ, hơi say nhưng dễ nghiện hơn rượu đế.

Văn Tinh Trạch trước nay chưa từng uống máu, không nghĩ tới mùi vị là như này, nếu đây là quán trà sữa cậu nhất định sẽ đóng gói một ly lớn 3 phần đường.

Vừa mở lăng kính như thể mới vừa biến thành Huyết tộc, nhất là trước bữa tối, Văn Tinh Trạch đang đói bụng, căn bản không thể khống chế được khát vọng bản năng.

Tủ rượu được đặt trong một gian ngăn riêng, cách bàn ăn một khoảng, cũng may hôm nay không có nhiều khách, cũng không ai để ý đến chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Khoảng nửa phút sau, ý thức Văn Tinh Trạch từ giữa không trung rơi trở lại mặt đất.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Trì Yến nghiêng đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, mặt mày như lượn lờ sương mù trong hàn đàm.

Bên gáy anh có một dấu răng, đã cấp tốc khép lại —— nướt bọt Huyết tộc có tác dụng đẩy nhanh mức độ lành lại, nhưng một ít máu vẫn trào ra chảy qua xương quai xanh.

Trong lúc kinh ngạc, Văn Tinh Trạch không nhịn được liếʍ môi dưới một cái.

Thơm quá, thật lãng phí...

Trì Yến: "..."

Ansair: "... ..."

Mu bàn tay Trì Yến đυ.ng vào vết thương, hít hà một tiếng.

Văn Tinh Trạch như vừa tình giấc chiêm bao.

Cậu, mới vừa? ? ?

Cắn cổ Trì Yến, còn hút máu của anh ấy? ? ? ! ! !

"Mau gọi mau gọi gọi, xe cứu thương! Thật xin lỗi, Trì Yến, không, thầy Trì tôi..." Văn Tinh Trạch sắp khóc.

Ansair hai mắt vô thần phiêu phiêu bên cạnh.

"Đã cầm máu." Trì Yến ra hiệu Văn Tinh Trạch đừng sốt sắng "Ít hơn 200ml, không sao đâu, hiến máu bắt đầu từ 200ml trở lên."

Văn Tinh Trạch tuy đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra loại chuyện này, luôn cảm thấy mình lúc này như là một thứ tra nam: "Vậy thì làm sao bây giờ?"

Sự điềm tĩnh của Trì Yến lúc này đóng vai trò lớn, anh nói: "Trở về ăn tối, đừng nghĩ nhiều, nghiêm túc quay show."

"Nếu có chuyện muốn nói, 10h tối gặp lại."

Sau 10h là thời gian riêng tư, hôm nay du thuyền sẽ không rời đảo.

Văn Tinh Trạch hiếm khi nghe Trì Yến nói nhiều như vậy, ngay lập tức sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Văn Tinh Trạch cũng dần bình tĩnh lại.

"..."

Sau khi nói thêm vài điều, Chúc Bác đã gửi tới một tin nhắn thúc giục Văn Tinh Trạch về ăn cơm, Văn Tinh Trạch cùng Trì Yến nói tạm biệt, vừa quay lại thì đột nhiên nghe thấy Trì Yến nói:

"Văn Tinh Trạch."

Văn Tinh Trạch: "Dạ?"

Trì Yến rũ mắt nhìn em ấy chốc lát, trong mắt bỗng lộ ra vẻ giễu cợt, mặc dù vẻ mặt vẫn như cũ.

Anh chỉ vào bên gáy có vết máu: "Đừng lãng phí."

Văn Tinh Trạch: "..."

Văn Tinh Trạch: "! ! !"

Hào phóng vậy sao? Uống được không? Cảm ơn vì khoản đãi!

Lý trí Văn Tinh Trạch cảm thấy không tốt, thế nhưng bản năng thèm ăn rất khó kiểm soát. Đôi mắt cậu đã sớm chuyển sang màu rubi, đồng tử hơi giãn ra, ướŧ áŧ sáng ngời, không nhịn được lộ ra răng nanh nhỏ.

Cậu nhào vào l*иg ngực Trì Yến, lực đạo rất lớn, thậm chí còn mang theo Trì Yến ôm xoay một vòng.

Tại nơi Văn Tinh Trạch không thấy, tầm mắt Trì Yến cuối cùng cũng va chạm với Ansair.

Tay phải anh đỡ lấy eo em ấy, liếc thân vương đang nổi giận, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt Văn Tinh Trạch. Chỉ với một cái liếc mắt ngắn ngủi, Ansair rõ ràng thấy được một loại... Tham dục.

(Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể), âm thanh thông báo Trì Yến đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ.

"Ding dong! Chúc mừng phụ huynh Trì Yến hoàn thành một nửa nhiệm vụ pk "Nhận được một cái ôm yêu của bé con", khoảng cách nhiệm vụ kết thúc còn 6 ngày, các vị phụ huynh xin hãy tiếp tục cố gắng!"

Ansair tâm ngạnh : "... ! ! ! ! !"

Đáng ghét, yêu phi! ! ! ! !