Chương 40

Ngày hôm sau, buổi sáng.

Trên chiếc giường lớn trắng như tuyết mềm mại mà lộn xộn, ánh mặt trời lọt qua cửa sổ. Văn Tinh Trạch ngủ như cục bột lớn, tay ôm SpongeBob cả người cuộn tròn trong l*иg ngực Trì Yến.

Ngay giây đầu tiên mở mắt ra, Văn Tinh Trạch đã nhạy bén ý thức được có gì đó không ổn với đoạn miêu tả bên trên ... Tựa như làn khói sau trận đua xe leo núi!

Cậu xoay người liền bắt gặp đôi mắt đang hé mở của Trì Yến, Trì Yến cùng Văn Tinh Trạch hai mặt nhìn nhau. Lông mi của anh ấy rất dài, thần sắc xen giữa buồn ngủ và tỉnh táo, vài tia sương mù lọt vào trong đôi mắt đen láy, giống như một biển sương mù.

Nói một cách trực tiếp hơn, đó là.

Một ánh mắt lên án.

Và còn có chút như dục cầu bất mãn.

Văn Tinh Trạch: "?"

Văn Tinh Trạch: "Thầy Trì... Tối hôm qua... Tôi với ngài..."

Văn Tinh Trạch nhớ tới giấc mơ đêm qua: Cậu đang ăn cá chua ngọt, nhưng không biết tại sao con cá đó lại nguội lạnh và cứng nhắc, hơn nữa còn có loại hương vị tuyết xuân hơi ẩm ướt khi sắp tan chảy.

Rất hiển nhiên, đó là tay của Trì Yến.

Lúc này, Trì Yến nhàn nhạt liếc cậu một cái rồi gật đầu. Nam nhân trước mắt vành mắt đen thui như đã trải qua một đêm không ngủ, sau khi xác định Văn Tinh Trạch không định ngủ lại mới đứng dậy rung chuông gọi quản gia dọn bữa sáng.

Văn Tinh Trạch nhìn vết răng chằng chịt trên cổ tay Trì Yến: "Sinh làm ma cà rồng, tôi rất xin lỗi."

Trì Yến mặt không hề cảm xúc, xuống giường rót cà phê

Văn Tinh Trạch: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với ngài."

Trì Yến vẫn duy trì tư thế rót cà phê, cà phê trong cốc nhanh chóng tràn ra ngoài.

Văn Tinh Trạch: "?"

Trì Yến giữ nguyên động tác, cúi đầu, tầm mắt vẫn luôn rơi mắt vào trên ly.

Mãi đến khi không rót ra được giọt nào nữa, anh mới dời tầm mắt, nhìn về phía Văn Tinh Trạch: "Nghiêm túc?"

Văn Tinh Trạch: "Đương nhiên."

Trì Yến nhàn nhạt ừ một tiếng, mặt không đổi sắc đi ra cửa.

Khoảng chừng qua năm phút, Trì Yến lại bước vào, bộ vest chỉnh tề tôn lên dáng người kiên cường. Thư ký và luật sư cúi đầu chờ ở cửa, Trì Yến cúi người, đặt một phần văn kiện trước mặt Văn Tinh Trạch:

"Vậy thì, ký hợp đồng này đi."

Văn Tinh Trạch: "? ? ?"

Văn Tinh Trạch vừa mặc quần áo tử tế, đảm bảo sẽ bắt kịp việc ghi hình hôm nay. Cậu cắn bánh mì, một bên đi tìm bơ với mật ong, sau đó ———

Văn Tinh Trạch nhìn hợp đồng trước mắt: "... ..."

Tại sao lại như vậy!

Trì Yến thật sự biến thành bảo bối tế phẩm khế ước của cậu rồi ư!

12h sau.

(Du Thuyền Ảo Tưởng) ngày thứ hai, 7 giờ tối.

Phút cuối cùng của cuộc thảo luận sắp đến giờ bỏ phiếu. Trải qua hai ngày chơi game, ai cũng có ít nhiều dự cảm, ngày hôm nay rất có thể sẽ xuất hiện kết quả.

Về phần là kết quả gì...

Chúc Bác: "Hôm nay bỏ A Trạch, tất cả mọi người đều không có ý kiến nhở, hôm qua nó đã bại lộ thân phận nhân ngư rồi."

Bàn tròn yên lặng như tờ.

Camera lặng lẽ ghi lại biểu cảm của nhóm thành viên, bầu không khí nhất thời căng thẳng cực độ.

Văn Tinh Trạch ung dung thong thả ngả người ra sau, nhướng mày: "Ồ?"

Phương Như Tuyết cùng Jean đồng thời dùng sợ hãi ánh mắt nhìn về phía Chúc Bác, không hiểu tại sao anh ta lại muốn đi đầu bỏ phiếu đồng đội chính mình...

Sau đó ánh mắt Phương Như Tuyết nhanh chóng trở nên phức tạp. Chúc Bác cùng Văn Tinh Trạch, ai là kẻ phản bội?

Đây cũng là suy nghĩ thực tế của hầu hết dân trên bàn, trận doanh hàng hải thì cũng đã đoán ra Chúc Bác với Văn Tinh Trạch đều thuộc trận doanh hải yêu.

Nếu Chúc Bác là kẻ phản bội thì việc nóng lòng loại bỏ Văn Tinh Trạch cũng là điều hoàn toàn hợp lý. Còn nếu Văn Tinh Trạch là kẻ phản bội, Chúc Bác muốn cướp trước hạ gục cậu ấy để chiến thắng đơn độc ... Điều đó cũng có thể hiểu được, hơn nữa động cơ phía sau hiển nhiên càng cường liệt hơn.

Tất nhiên, Chúc Bác không thể nói rằng anh ta là kẻ phản bội, nhưng anh ta rất muốn bỏ phiếu cho Văn Tinh Trạch, bởi vì nó là đứa duy nhất biết thân phận của anh ta – nó còn đã trốn thoát hoàn mỹ bí ẩn vào đêm qua, Chúc Bác nghiêm trọng hoài nghi nó đang dùng ma pháp gian lận!

Văn Tinh Trạch chớp mắt.

Một lát sau, cậu bắt đầu vỗ tay.

Chúc Bác: "?"

"Anh, chúc mừng nha." Văn Tinh Trạch nói.

Chúc Bác: "Chú chúc cái gì?"

Văn Tinh Trạch: "Chúc mừng anh không cần mặc đồng phục y tá khiêu vũ."

Chúc Bác: "? ? ? Chơi nhau à? ? !"

Lòng người rất dễ bị ảnh hưởng, đặc biệt là trong những lúc cấp bách. Từ biểu hiện Văn Tinh Trạch, cậu ấy dường như là một kẻ phản bội, còn Chúc Bác đang muốn trở thành người đầu tiên loại bỏ kẻ phản bội và đơn độc chiến thắng.

Nhưng ai đang chơi ai? Mỗi khách mời có thang đo riêng trong tâm trí của họ, còn thang đo nghiêng về ai thì ...

"Keng keng keng —— "

Tiếng chuông gấp gáp báo hiệu kết thúc thời gian thảo luận, Văn Tinh Trạch cùng Chúc Bác đều tại khoảnh khắc đầu tiên viết tên xuống bảng trắng.

Qua màn bỏ phiếu, đạo diễn hô lên:

"Tối hôm qua số 5 đã bị đào thải, không có quyền bỏ phiếu, kết quả bỏ phiếu ngày hôm nay—— số 9 Chúc Bác 5 phiếu, số 10 Văn Tinh Trạch 4 phiếu."

"Chúc Bác là kẻ phản bội trận doanh hải yêu, là người đầu tiên bỏ phiếu cho Chúc Bác cũng dẫn đến hắn bị mất quyền thi đấu, Văn Tinh Trạch đơn độc thắng lợi."

"trò chơi kết thúc!"

"..."

Sau một giờ.

Có nhà vui cũng có nhà sầu, bởi vì Văn Tinh Trạch sử dụng đặc quyền người thắng, giành một hạng phúc lợi cho các nam nhân—— tất cả các nam khách mời có thể lựa chọn chỉ tiến hành một nửa trừng phạt, như Chúc Bác chọn mặc không nhảy.

Vì vậy, thực sự mà nói Văn Tinh Trạch trước lúc bỏ phiếu chúc mừng Chúc Bác "Không cần mặc đồng phục y tá nhảy", cũng không tính là nói dối.

Sau đó, đến phần hình phạt mà mọi người đều thích xem: Như số 5 rưng rưng nước mắt múa, Chúc Bác mặc đồng phục y tá, lộ ra hai cẳng chân đầy lông ôm ống kim to, như Jean mặc váy ba lê như cá gặp nước nhảy một đoạn thiên nga, trên đường còn không ngừng kiên trì quăng mị nhãn với các khách mời nữ...

"Thật tiếc." Tuyển thủ nữ trong đoàn khách mời cảm khái "Tại sao cố tình lại là A Trạch thắng?"

Đạo diễn và các khách mời đều dồn dập bày tỏ tán thành.

Văn Tinh Trạch kinh ngạc: "Nhân duyên chúng ta kém như vậy sao?"

Tuyển thủ nữ sờ bộ đồ hầu gái được chuẩn bị kỹ lưỡng cho Văn Tinh Trạch, đau thương than thở không tiếp tục nói nữa.

Đen trắng cổ điển, tạp dề lá sen, còn có rất nhiều phụ kiện phối cùng.

Đạo diễn: "Nhìn nó đi, bề ngoài nó chỉ là một bộ đồ hầu gái bình thường, nhưng trên thực tế nó chính là đại diện cho phần lớn nhân khí của Du Thuyền Ảo Tưởng..."

Văn Tinh Trạch: "... Mơ đi."

Ngay cả khi trò chơi kết thúc, bốn thành viên của nhóm hải yêu cũng theo thói quen tụ lại cùng nhau, hóng gió biển trò chuyện và cảm thụ đêm cuối cùng ở quần đảo Canaria.

Văn Tinh Trạch cùng Chúc Bác cụng rượu, ân oán trong trò chơi không được đưa ra ngoài.

Văn Tinh Trạch: "Thật thì em rất lo lắng về rating, trận đấu trí này quá não tàn, vừa không có bầu không khí căng thẳng, cũng không có đặc sắc lội ngược vòng."

Jean vừa tán gẫu xong một nữ nhân viên, lại nhận được một cái tát đỏ bừng trên mặt, nhún vai: "Ha, e rằng tác giả đã rất nỗ lực."

"? ? ? Cậu nói gì vậy?" Chúc Bác nói "So với rating, anh càng thêm lo show này có thể vượt qua thẩm định hay không đó, nguyên lý ảo thuật bịa tốt chưa A Trạch?"

Văn Tinh Trạch: "?"

Phương Như Tuyết bưng champagne lại đây, cùng bọn họ cụng ly.

Kỳ đầu gập ghềnh trắc trở chồng chất tình hình cuối cùng cũng coi như kết thúc —— tuy rằng chỉ giằng co hai ngày, thế nhưng cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến mọi người từ khách đến nhân viên đều có cảm xúc lẫn lộn.

Hầu hết mọi khách mời và nhân viên đều đến nâng cốc chúc mừng Văn Tinh Trạch, cảm ơn cậu ấy đã cho họ thấy một thế giới rộng lớn hơn và đồng thời trùng mới lại cấu trúc thế giới quan của mọi người.

Đạo diễn ôm chầm cậu khóc, luyến tiếc những màn ảo thuật đặc sắc của cậu.

Văn Tinh Trạch: "..."

Tuy Văn Tinh Trạch uống nửa coca nửa rượu nhưng rất nhanh cũng chóng mặt, mãi cho đến cuối cùng.

"A Trạch" Phương Như Tuyết vô cùng thần bí kéo Văn Tinh Trạch lại, cầm ngọc trâm của cô "Tôi có một điều thỉnh cầu, có thể hay không đưa cái ngọc trâm này..."

Văn Tinh Trạch: "Chờ đã, tôi không thể dùng ảo thuật phục chế ngọc trâm, cũng không ăn ngọc trâm. Ngoài ra cái gì cũng đều được!"

Toàn bộ du thuyền chợt im lặng.

Chúc Bác khϊếp sợ quay đầu lại nhìn cậu.

Một lát sau, Phương Như Tuyết chậm rãi lấy ra đồng phục hầu gái.

Văn Tinh Trạch: "?"

Văn Tinh Trạch dứt khoát co cẳng bỏ chạy, đạo diễn bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy, khí tựa cầu vồng: "Đè cậu ta lại —— "

"..."

Đêm cuối cùng của kỳ đầu tiên, vẫn như cũ hòa bình yên tĩnh như vậy.

--------------------------------

Ngày ghi hình kết thúc, mặc dù bọn Chúc Bác cực lực giữ lại, thế nhưng Văn Tinh Trạch vẫn không ở lại qua đêm.

Lúc đi là vào cuối hè, lần này trở về quốc nội đã vào thu, lá ngô đồng màu vàng chồng chất trên đường phố.

Nhân khí của Văn Tinh Trạch hiện nay đã tăng lên đáng kể so với trước đây, thành phần fans cũng rất lạ. Khi cậu trở về nước có hàng chục fans tự phát đến đón, điều này khiến Văn Tinh Trạch rất cảm động.

Lúc xuống máy bay đã 5, 6h chiều.

Tuy phụ huynh Long tộc biểu thị máy bay tư nhân có thể trực tiếp dừng ở Mạn Lễ, nhưng Văn Tinh Trạch muốn chuyển nhà, hơn nữa Giang Diệp cũng dự định tới đón, liền dứt khoát hạ cánh ở sân bay trước.

Giang Diệp ngày hôm qua cũng mới từ nước ngoài trở về, nhìn Văn Tinh Trạch: "Lệch múi giờ hử?"

Văn Tinh Trạch vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật, mang kính râm với khẩu trang: "Có chút."

"Uhm" Giang Diệp để cậu ngồi phía sau, sau khi thấy Văn Tinh Trạch thắt chặt dây an toàn, Giang Diệp nói tiếp "Du Thuyền Ảo Tưởng đã kết thúc, ( Ngộ Long Dạ ) sắp phát sóng, lịch trình rất ổn... Chị đã xem qua, đội hình tuyên truyền cũng rất tốt, lấy rating top 3 năm nay không thành vấn đề gì."

Hồi sớm nay, ( Ngộ Long Dạ ) đã chính thức tung ra trailer và hai tập đầu tiên, tiếng vọng rất tốt.

Văn Tinh Trạch wow một tiếng.

Nói thật, nghe như chuyện của người khác.

"Mãi đến tận giáng sinh, chú chỉ cần phối hợp tuyên truyền với Ngộ Long Dạ, còn có đi chụp đại ngôn BLOD." Giang Diệp nói "Đúng rồi, đội hình vai phụ cơ bản của ( One Day ) đã định rồi, hai vai chính còn đang tuyển. Nếu muốn thử thì hãy chuẩn bị đi, sẽ có một buổi thử vai công khai cuối cùng vào tháng 11."

Văn Tinh Trạch lập tức bừng tỉnh: "Em muốn đi! ! !"

Nếu như cậu có thể tham gia ( One Day ), há không phải chân chính trên ý nghĩa có thể cùng hợp tác với Trì Yến rồi sao, mặc dù là đạo diễn và diễn viên. Có thể được cùng xuất hiện với Trì Yến trong dàn cast quả thực như mơ ước thành sự thật.

Giang Diệp: "Được, trọng ở tham gia*."

* có nghĩa là, đừng quá chú ý đến kết quả, điều quan trọng là bạn đã tham gia một cách nghiêm túc và hết mình vì nó.

Văn Tinh Trạch: "? Chị không tự tin với em như vậy sao? Càn khôn chưa xác định, ai ai cũng là hắc mã —— "

Sau đó, Giang Diệp tiện tay đem danh sách các ngôi sao dự định cạnh tranh hai vai chính cho Văn Tinh Trạch xem, Văn Tinh Trạch từ dưới xem lên: lưu lượng tuyến 1, nam tài tử đang "hot", ảnh đế kim mã...

Giang Diệp: "Vận thế bây giờ của chú rất tốt, dựa theo xu thế này tiếp tục phát triển, đại khái sẽ đóng thêm vài bộ phim truyền hình có tiếng, sau đó đảm đương 4 vai chính phim điện ảnh. Ngày này 12 năm sau, chú có thể trở thành diễn viên chính của "One Day".

Văn Tinh Trạch: "..."

Đáng ghét, thế nhưng rất có lý.

Với những diễn viên này Văn Tinh Trạch có khoảng cách kinh nghiệm không thể vượt qua, hơn nữa Trì Yến rất nghiêm túc trong công việc của mình. Cho dù bây giờ Trì Yến trở thành khế phẩm của cậu, anh ấy cũng sẽ không mở cửa cho cậu vì Trì Yến không phải loại người như vậy.

Và Văn Tinh Trạch không muốn sử dụng thủ đoạn này để có được một vai diễn nào cả.

Văn Tinh Trạch: "Hầy."

Văn Tinh Trạch: "A di đà phật, hữu nghị số một, thi đấu thứ hai."

Giang Diệp khêu lọn tóc: "Cũng không cần quá ủ rũ, ngoại trừ ( One Day ) còn có rất nhiều kịch bản khác phù hợp với giai đoạn hiện tại, a đúng rồi, còn chưa hỏi nữa, lần này đi quay có thu hoạch gì không?"

Cô đã biết Văn Tinh Trạch đánh bậy đánh bạ phát hỏa nhỏ ở Tây Ban Nha, giành được một ít fan hải ngoại, thậm chí còn đạt được ưu ái của một nhà sản xuất nổi tiếng.

Đối phương thẳng thừng hi vọng hợp tác trong tương lai.

Chỉ vì điểm này, cho dù (Du Thuyền Ảo Tưởng) bị lật xe sau phát sóng, Văn Tinh Trạch đi chuyến này cũng không thiệt thòi.

Văn Tinh Trạch: "Có thì cũng có, cũng không tính là nhiều."

Giang Diệp: "Nói nghe thử coi."

Văn Tinh Trạch: "Lấy được chiến thắng đơn độc trong show, cứu trợ cá heo, biểu diễn ảo thuật, trở thành đệ nhất thiên sư quốc nội, còn có cùng Trì Yến ký thỏa thuận ở chung..."

Giang Diệp mắt nhìn phía trước, bình tĩnh lái xe: "Há, cũng không tệ lắm, chúc mừng chúc mừng."

Văn Tinh Trạch: "Dạ."

Giang Diệp rất bình tĩnh lái xe.

Giang Diệp vẫn rất bình tĩnh lái xe.

"..."

30s sau, Giang Diệp một cước đạp phanh xe, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Đυ." .

Văn Tinh Trạch: "?"

Giang Diệp: "Chú —— "

Giang Diệp tóc dài cuộn sóng dường như muốn nổ tung trên không, cả người như Medusa, Văn Tinh Trạch kinh hãi nhìn cô: "Dạ có em?"

Giang Diệp như ở trong mơ: "Chú nói Trì Yến, anh ta ——?"

Văn Tinh Trạch phản xạ có điều kiện tiến nhập vào cảnh tượng kịch bản: "Không phải vì anh ấy xinh đẹp đâu, anh ấy là loại kia... loại rất hiếm thấy..."

Giang Diệp: "... ..."

Giang Diệp: "Văn Tinh Trạch, chị đây không phải đang tấu nói với chú!"

----------------------------

Máy móc tinh E19, căn cứ.

Người máy chuyển phát nhanh do Quang Tháp gửi đến được treo ở cửa, đem những thứ bạn muốn gửi giao cho người máy là có thể được gửi thẳng tới chỗ bệ hạ. Vì thắng được nhiệm vụ pk nên chuyển phát nhanh đặt trước của bọn họ đã được xếp lên đầu.

Nhưng bọn họ không muốn gửi món quà đó nữa, vì họ có thể tự tay giao món quà cho bệ hạ khi người đến, bọn họ định gửi thứ gì đó khiến người có thể cảm thấy "vui vẻ" trước.

Bọn họ không có khái niệm đồ vật yêu thích của trẻ con ngày nay.

015 dẫn đầu, hơn một chục người máy đầu vuông tụ lại thì thầm cùng nhau, thảo luận xem nên gửi gì cho vương.

"Dục nhi kinh thánh, nói, đồ chơi, ghép hình, xếp gỗ."

"Vương, không giống, e rằng, pháo proton, thích."

"Thanh năng lượng..."

Lúc này, một thanh niên tóc đen từ nơi sâu xa trong căn cứ đi tới. Chân trần dẫm sàn, mái tóc đen dài xoăn buông rũ lẳng đến gót chân.

Thanh niên vẫn cứ không mặc gì cả, chỉ là trong l*иg ngực ôm lấy một thảm len cũ kỹ, do năm tháng hoa văn cũng đã phai màu ảm đạm.

Đây là thảm len mà vương phủ lên người 011 khi nhặt được hắn từ trong đống rác 30 năm trước. Mỗi người máy ngủ đông đều có một hòm giữ đồ nho nhỏ, chứa tất cả các kết nối của chúng với thế giới này.

Hòm giữ đồ của 011 chỉ có cái thảm len này.

Cho đến nay, 011 là người máy duy nhất đủ tiêu chuẩn rời khỏi cabin nhân cách hóa, bọn 08 cũng rất muốn ra nhưng dù đã cố gắng nhiều lần vẫn không thể vượt qua "Bài Kiểm Tra Xã Hội Hóa" của 015.

Bên này các người máy còn chưa thảo luận xong, bên kia đã truyền đến một tiếng "bíp", sau đó robot Quang Tháp phát ra tiếng nhắc nhở:

"Đồ chuyển phát nhanh đã được nhận, bạn có muốn thông báo cho bé con thông qua hình thức gửi tin nhắn không?"

Thanh niên tóc đen: "Ừ."

Robot Quang Tháp: "Được! Hoan nghênh lần sau!"

015: "? ? ?"

"Gởi, cái gì?" 015 cộc cộc cộc đi tới trước mặt thanh niên tóc đen, đầu vuông đầy dấu chấm hỏi lớn.

Thanh niên tóc đen nói: "Một ít, thứ đứa nhỏ yêu thích."

Hắn đã quá lâu không cùng người khác giao lưu, thời điểm nói chuyện âm thanh vẫn rất cứng ngắc khàn khàn, cùng 015 bọn họ giống nhau, có âm thanh điện lưu nhẹ.

Nói xong câu này, thanh niên tóc đen liền không nói nữa, ôm thảm len của hắn đến góc căn cứ nằm xuống, nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, kênh phát sóng trực tiếp ( Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Ấu Tể ).

【 Không thi đậu tinh linh ngữ cấp bốn không đổi tên: ? ? ? ? Thỏa thuận ở chung? ? ? ? Ở chung là cái quái gì? 】

【 Ya ya ya Astor: Ta chưa từng nghe chuyện này, ta không đồng ý, tại sao bệ hạ lại ký? A a a a a 】

【 Ansair: Ta đi gϊếŧ người 】

【 Y: Hì hì 】

...

Tầng cao nhất Mạn Lễ, phòng tổng thống.

Trên hành lang, đầu bếp và thợ may riêng của Văn Tinh Trạch đứng ở bên hông, những người phục vụ và nhóm quản lý đẩy xe ra vào để giúp thu dọn và đóng gói hành lý. Quản gia Trì gia đứng bên cạnh cùng quản đốc kiểm tra danh sách hành lý cần thiết.

CEO mặc vest đi giày da cầm micro chỉ huy một cách trật tự:

"Cái hộp đóng gói kia lệch qua phải tí nào." "Chị Quỹ, đặt các sản phẩm mùa mới bên cạnh là được rồi, Văn tiên sinh nói không cần." "Đây là thời khắc chú ý tu dưỡng, phong độ của Mạn Lễ, hãy để cho Văn tiên sinh thấy tinh thần văn hóa doanh nghiệp chúng ta."

Một vị quản lý hỏi CEO: "Những chiếc quần đùi SpongeBob này, có hơi cũ, cần mua mới cho Văn tiên sinh không?"

Một cái quản lý nói: "Nhưng không có thương hiệu xa xỉ nào liên danh với SpongeBob ."

Quản lý kia bắt đầu gọi điện thoại: "Hiện tại có thể liên hệ, có thể kịp lúc Văn tiên sinh trở về ..."

"Hãy cất những chiếc quần đùi đó vào trong két sắt" CEO ngăn các quản lý lại, nghiêm túc nói "Tất cả quần, T-shirt và thiết bị ngoại vi liên quan đến SpongeBob, tuyệt đối không cho phép xuất hiện một tia nhăn nheo tổn hại nào."

Nhóm quản lý nhất thời nghiêm nghị.

Lúc Văn Tinh Trạch đến thời điểm, ba vị quản lý đeo găng tay trắng đang lo sợ tái mét mặt mày nâng một cái quần đùi SpongeBob, rón rén từ từ đi ngang qua Văn Tinh Trạch, đặt vào két và khóa lại.

Một lát sau, một vi quản lý quay lại, tháo đồng hồ SpongeBob trên tay Văn Tinh Trạch xuống, l*иg vào túi chống bụi, lần nữa rón rén đi ra, bỏ vào tủ sắt cùm cụp khóa lại.

Tủ sắt bên cạnh đã xếp thành núi nhỏ, lung lay sắp đổ..

Văn Tinh Trạch: "..."

Văn Tinh Trạch cảm thấy chuyện này quá đáng xấu hổ: "Tôi không có thông báo loại chuyện kia!"

"Xuỵt, đừng ầm ĩ!" CEO quay đầu rống "Quấy nhiễu tới SpongeBob của Văn tiên sinh thì phải làm sao bây giờ... Ủa, là Văn tiên sinh à, vậy thì không sao rồi."

Văn Tinh Trạch: "... ..."

Văn Tinh Trạch chỉ gửi tin nhắn cho quản lý trước khi về khách sạn đóng gói hành lý, không ngờ sự việc lại thành ra thế này.

Hơn nữa vị trí đãi ngộ SpongeBob đã mơ hồ áp đảo Văn Tinh Trạch.

Bởi vì Văn Tinh Trạch chỉ đứng bên cạnh nửa phút, ba nhóm người lần lượt chạy đến. Đầu tiên tháo đồng hồ SpongeBob ra và cất chúng vào két, sau đó lấy vỏ điện thoại SpongeBob đặt chúng vào két an toàn và cuối cùng thiếu chút nữa bợ luôn cái mũ áo hoodie của cậu.

Cậu không quen đám spongebog này nha.

Lilith mang bao tay ren đen cầm một chiếc dù nhỏ, lơ lửng giữa không trung miệt thị chúng sinh, chua chua nói: "Nói cho cùng bất quá chỉ là đám chó săn của Long tộc, tố chất chỉ đến thế, nếu là ta, nhất định có thể tìm được phương pháp cân bằng giữa bệ hạ cùng SpongeBob."

Văn Tinh Trạch: "?"

Văn Tinh Trạch: "Cũng không thể nói như vậy."

Lilith không để ý tới cậu.

Văn Tinh Trạch: "... Lilith?"

Lilith xoay cán dù, quay lưng với Văn Tinh Trạch. Nàng đã nói hai tiếng rưỡi trước rằng nếu như Văn Tinh Trạch không buông tha quyết định cùng Trì Yến ở chung, liền sẽ không nói chuyện với cậu trong ba tháng tới nữa.

"Thật ra mà nói, cũng không có thể tính là ở chung" Văn Tinh Trạch nói "Các ngươi đều biết, ta cũng đang tìm một căn nhà thích hợp, với lại ta cũng sẽ trả tiền thuê nhà cho anh ấy mà."

Vị trí và không gian căn hộ của Trì Yến rất phù hợp, giá thuê cũng ở mức bình thường, không vì Văn Tinh Trạch mà cho cậu một khoản tiền thuê đặc biệt thấp.

Và nếu trong tương lai Văn Tinh Trạch mở lăng kính Huyết tộc, mà Trì Yến không ở bên người sẽ rất tồi tệ.

Chủ yếu nhất chính là... Cậu phải chịu trách nhiệm, không thể không giữ lời?

"Ta không hiểu, các ngươi tại sao lại có địch ý lớn với Trì Yến như vậy" Văn Tinh Trạch thở dài "Có thể nói cho ta biết không?"

Lilith: "Y là —— "

Lilith chỉ nói hai chữ, liền hừ lạnh một tiếng, dừng lại.

Nàng cũng không ngu xuẩn như Ansair, mới sẽ không làm bất kỳ trợ công mê hoặc nào.

Quân chủ địch quốc đã trao nhẫn cho vương và rất nhiều năm về trước sĩ quan mù đã nói một điều tương tự như lời tỏ tình.

Nếu để cho bé con biết, Trì Yến = quân chủ đế quốc = sĩ quan mù rất nhiều năm trước, bé cưng đột nhiên thông não thì làm sao bây giờ? Vốn người cũng đã rất sùng bái Trì Yến, giới hạn giữa sùng bái với yêu thích rất ám muội.

Đây là điều mà hầu hết các phụ huynh nghĩ.

Lilith quả nhiên bảo thủ cam kết, không nói chuyện với Văn Tinh Trạch cho đến khi kết thúc hộp linh hồn ngày hôm nay.

Mà Văn Tinh Trạch không nói chuyện với nàng, lúc nói với người khác nàng liền trông rất rầu rĩ không vui, cuối cùng Lilith thẳng thắn triệt để đưa lưng với Văn Tinh Trạch, cầm dù bắt đầu khâu may búp bê.

Không sai, là may búp bê đó.

Chiếc dù của Lilith là thánh vật Huyết tộc, giống khảo pháo khiêng vai của Oss. Sợi dây kéo dài từ bóng tối dưới chiếc ô có thể thao túng vạn sự vạn vật, uy lực có thể hủy diệt mấy hành tinh.

Và nàng đang dùng sợi tơ đó để may búp bê, màu vàng chanh phối màu rõ ràng là làm SpongeBob, rất nhanh đã thành hình. Văn Tinh Trạch đoán rằng nó được may cho cậu, cố gắng sử dụng điều này để nói chuyện với Lilith vài lần, thế nhưng Lilith bày ra bộ dáng từ chối.

Lilith đan rất nhanh, cuối cùng SpongeBob trông rất giống thật, bao gồm chiếc mũi dài, hai chiếc răng cửa và nụ cười vui vẻ..

Nửa phút cuối cùng của hộp linh hồn, Lilith nhìn búp bê mới vừa may xong, chợt bắt đầu ăn dấm —— kỳ thực Huyết tộc từ rất lâu đã ăn dấm chua với SpongeBob —— mà lúc này Lilith liền càng giống như là chỉ cây dâu mắng cây hòe:

"Bọt biển vô dụng như vậy, còn lớn tuổi, cũng không biết nói chuyện, thị lực cũng không tiện, dựa vào cái gì có thể được vương yêu thích?"

Sau đó nàng giận đùng đùng bóp nát SpongeBob, quay trở về...

Văn Tinh Trạch: "..."

Văn Tinh Trạch đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở cổ.

Đột nhiên nhận được một tin nhắn mới, Văn Tinh Trạch cầm lên xem thử, nhìn thấy "Quang Tháp" liền còn tưởng là chuyển phát nhanh, nhưng không phải. Nó nói rằng:

"【Lữ Hành Quang Tháp】 Mọi thủ tục liên quan cho chuyến du ngoạn đầu tiên của ngài đã hoàn tất. Hệ thống lữ hành Quang Tháp sẽ chính thức khai trương vào tháng sau. Thông báo chi tiết sẽ được gửi đến hòm thư của ngài tối nay, xin chú ý ...... "

Văn Tinh Trạch: "?"

Muse lữ trình?

Cậu có thể đi cái vũ trụ kia? !

Văn Tinh Trạch sốc, bởi vì còn chưa tới bảy giờ không thể chat cùng phụ huynh Long tộc, mà Lilith vừa đến đã giận cũng không thèm cùng cậu nói chuyện.

Văn Tinh Trạch mất vài phút để tiêu hóa sự thật này, bất quá vẫn còn nửa tháng nữa mới bắt đầu. Điều quan trọng hơn bây giờ là làm thế nào để giải quyết mối quan hệ giữa phụ huynh và Trì Yến...

Cũng là lúc này, đóng gói hành lý bên kia đã sắp kết thúc.

Quản gia Trì gia đến tiếp quản, ngẩng đầu nhìn đống két sét, hành lý, hộp đủ loại chồng chất liền tỉnh táo gọi trực thăng tới.

CEO nhìn thần sắc khổ não của Văn Tinh Trạch, lập tức bước nhanh tới, cung kính dò hỏi: "Văn tiên sinh, ngài có chuyện gì sao? Mạn Lễ sẽ cố gắng toàn lực để giúp ngài."

Văn Tinh Trạch cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, thở dài: "Người nhà của tôi, cùng một người rất quan trọng với tôi có quan hệ rất tệ... Tôi không biết nên làm gì, người nhà tôi rất chán ghét anh ấy, tôi cũng không biết nguyên nhân là gì."

CEO và nhóm quản lý cau mày suy nghĩ.

Một lát sau, CEO đập tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "A!"

Văn Tinh Trạch rửa tai lắng nghe: "?"

CEO: "Đây không phải là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sao?"

Văn Tinh Trạch: "... ... ? ? ?"

--------------------------------------

CEO: giám đốc điều hành

COO: tổng giám đốc

Nếu như CEO là người đứng đầu doanh nghiệp, phải gánh vác và chịu trách nhiệm về mọi sự phát triển hay thất bại của doanh nghiệp đó thì COO chỉ là hỗ trợ CEO trong việc điều hành và phát triển doanh nghiệp.

Tại các doanh nghiệp lớn, số lượng nhân viên lớn, khối lượng công việc phức tạp, lúc này doanh nghiệp sẽ bổ nhiệm thêm vị trí COO để hỗ trợ CEO trong công việc. Còn các doanh nghiệp nhỏ và vừa thì hầu như rất hiếm khi xuất hiện vị trí COO.