Chương 17.2: Tư thế xin lỗi như thế này đã chuẩn chưa ạ

Nhất định đây là vấn đề về xác suất!

Vì thế, Lâm Miểu lại rút thêm 80 lần nữa!

Không có! Vẫn là nhân vật kia!

Lần thứ ba rút 80 lần, vẫn không có!

Đến lần nạp tiền thứ năm, Lâm Miểu chợt nhìn thấy thông báo "Số dư không đủ", cô tắt trò chơi với sắc mặt vừa sạm vừa tái.

Vài ngày tiếp theo, Lâm Miểu luôn gặp phải mấy chuyện xui xẻo, lúc lớn lúc bé.

Khi xếp hàng mua bữa sáng, đến lượt cô thì người ta lại vừa lúc bán hết.

Khi đi đường, cô lỡ đạp phải phân chó.

Khi đi học, cô lại bị thầy cô kiểm tra đúng bài mình chưa thuộc!

Số lần càng lúc càng nhiều, mấy người bên cạnh Lâm Miểu cũng thấy là lạ, họ khó hiểu nói: "Miểu Miểu, tớ có cảm giác gần đây cậu cực kì xui xẻo thì phải?"

Lâm Miểu không lên tiếng trả lời mà chỉ dè dặt nhìn con đường phía trước.

Dạo này trên đường về nhà cô luôn phải cẩn thận hơn, chỉ sợ giây tiếp theo xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Thấy cô không nói lời nào, người đi cùng lại nhắc đến đề tài kia: "Mà sẵn tiện, cái tên thầy đồng trên Weibo có linh thật không?"

"Không biết nữa.

Dù sao cũng đâu có ai đứng ra chứng thực lá bùa mà tên đó đăng lên là bùa gì, có tác dụng hay không?"

"Tớ có thấy một cuộc thảo luận ở nơi khác, người ta nói là bùa tịnh ngôn, cơ mà cũng không giống lắm...!Cậu thấy sao hả Miểu Miểu? Không phải trước kia cậu ghét tên đó lắm à?"

Những người về nhà cùng Lâm Miểu đều biết cô rất coi thường "Tính Gì Mà Tính".

Song, bọn họ cũng không biết Lâm Miểu đã mở tài khoản nhỏ để nhục mạ Weibo của đối phương.

Nghe thấy câu hỏi, suy nghĩ của Lâm Miểu dần trở nên hỗn loạn, cô nhíu mày nói: "Đừng nói nữa! Tớ không biết!"

Thế nhưng lúc bấy giờ, trong lòng cô lại có chút bất an.

Chẳng lẽ là do lá bùa kia thật sao…

Bạn học thấy dáng vẻ không yên lòng của cô thì bĩu môi, nhưng họ cũng không hỏi gì thêm.

Trong lòng Lâm Miểu có vướng bận, cô bèn nói thẳng: "Hôm nay tớ về trước...!Lần sau đi cùng nhau nha!"

Sau đó cô chạy vội về nhà, bật chiếc điện thoại mình đã sử dụng lên rồi mở nhóm chat của tổ khống bình ra.

Phần lớn những người trong nhóm đều là học sinh, bình thường thì bọn họ khá yên tĩnh, đợi đến khi tan học mới sôi động hẳn lên.

"Hôm nay đi học, giáo viên chủ nhiệm kiểm tra bất ngờ, tui hẻo luôn, không có ôn tập gì hết trơn hết trọi..."

"Thôi đừng nói, hôm qua tui không có học thuộc từ, cuối cùng bị gọi lên viết chính tả nè..."

"Tui cũng dị tui cũng dị, gần đây xui thật sự á, cứ gặp chuyện gì đâu không à, phiền muốn chết luôn!"

Lâm Miểu càng xem thì càng sợ hãi, cô nhận ra dù ít hay nhiều, gần đây mọi người trong nhóm đều gặp phải mấy chuyện xui xẻo!

Nếu là một hai người thì còn có thể coi là ngẫu nhiên, thế nhưng cả đám đều như vậy, thật sự là ngẫu nhiên sao?

Đúng lúc này, một em gái trong nhóm lại nói.

"Đột nhiên mọi người đều gặp chuyện xui xẻo, thật sự là trùng hợp sao?"

Cô vừa mở lời thì cả nhóm đều nín thinh.

Cũng không phải là bọn họ không cảm nhận được, chỉ là không ai chịu thừa nhận mà thôi.

Sau khi bị nêu ra, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.

Em gái kia lại nói tiếp: "Thật ra tất cả mọi người đều nhận ra, nói không chừng, lá bùa mà đạo sĩ kia đăng lên thật sự có tác dụng."

"Bạn có thể phân tích như thế, vậy bạn có cách nào để giải quyết không?" Có người cầm lòng không đậu mà hỏi, dù sao thì cũng không ai muốn mình gặp chuyện xui xẻo mãi.

"Có đấy, chúng ta phải xóa bình luận và xin lỗi."

Trong lúc nhất thời, cả nhóm lại im lặng.

Em gái nọ cũng không cần mọi người hưởng ứng, cuối cùng cô nói: "Mấy ngày nay tôi suy nghĩ rất nhiều, tại sao chúng ta lại bám lấy một người không tha chứ, chẳng lẽ mắng anh ta thì có thể giải quyết được vấn đề gì à? Tôi rất thích thần tượng của mình, nhưng vì thần tượng mà đuổi theo mắng một người qua đường lâu như vậy, tôi nghĩ sao cũng thấy không đúng.

Tôi không biết các bạn nghĩ thế nào, nhưng tôi sẽ không làm như vậy nữa."

Sau đó, Lâm Miểu nhận được thông báo rằng cô đã rời khỏi nhóm.

Lâm Miểu nhìn tin nhắn cuối cùng mà cô bạn kia gửi lên trong nhóm, cuối cùng cô lại phiền lòng mà tắt nhóm chat đi.

Ấy vậy mà đến lúc nửa đêm, Lâm Miểu vẫn không kiềm lòng được mà đăng nhập vào tài khoản nhỏ chuyên dùng để mắng chửi.

Cô nhấn vào lịch sử bình luận, rà theo mốc thời gian mà lần lượt xóa đi từng cái bình luận.

Sau đó cô nhận ra, trong lúc mình xóa đi bình luận thì số lượng phản hồi trong khu bình luận cũng giảm bớt theo.

Những người khác cũng đang đi xóa bình luận.

Nhìn kĩ lại, không phải toàn là đồng bọn trong nhóm đó à?

Lâm Miểu: "..."

Tuy không có tin nhắn gì hiện lên trong nhóm khống bình, thế nhưng bình luận dưới Weibo của Tính Gì Mà Tính cứ thế mà giảm dần đều.

Lâm Miểu ôm một tâm trạng vi diệu mà xóa đi tất cả các bình luận.

Sau đó, một tin nhắn hiện lên trong nhóm khống bình.

Nhóm trưởng lên tiếng một cách yếu ớt: "...Bọn mình có nên lập nhóm đi xin lỗi không?"

Lông mày Lâm Miểu nhướng lên, cô đánh chữ một cách phẫn nộ: "Nên! Không đi xin lỗi đàng hoàng thì làm sao người ta thấy được thành ý của chúng ta!!"

Mọi người trong nhóm: "..."

Sao lại dùng giọng điệu hùng hổ để nói ra mấy câu sợ sệt như vậy chứ.

Ngày hôm sau, một bài Weibo xin lỗi tập thể siêu dài đột nhiên nổi lên trên mạng.

Một nhóm khống bình lớn gồm cả trăm người – từ quản trị viên cho đến những người bình thường trong nhóm – đứng ra xin lỗi một cậu blogger đã bị bọn họ săn đuổi suốt một thời gian dài!

Trong bài đăng Weibo siêu dài đó, bọn họ dùng lời lẽ đầy chân thành và tình cảm để kiểm điểm lại những ngôn từ trong quá khứ của bản thân.

Thậm chí có nói là trượt quỳ xuống để xin lỗi cũng không ngoa!

Chiếc Weibo siêu dài vừa được đăng lên thì toàn bộ internet đều phải xôn xao!

Giang cư mận nào cũng chạy đến hóng hớt dưới Weibo của Tính Gì Mà Tính, họ phát hiện ra, hệt như lời của bài đăng Weibo siêu dài nọ, tất cả các bình luận nhục mạ đều đã được xóa đi sạch sẽ!

Đây là cái con người trâu bò gì đây?! Vậy mà cậu ta có thể trị được mấy anh hùng bàn phím trong cộng đồng fan một cách triệt để luôn?!

Ngoài cái Weibo siêu dài này ra, còn nhiều người từng mắng Tính Gì Mà Tính cũng đăng Weibo xin lỗi, chúng mang đủ mọi thể loại và phong cách, thậm chí còn có ý ganh đua với nhau, chỉ thiếu điều hỏi một câu nữa mà thôi —

"Đại nhân, ngài thấy tư thế xin lỗi của tôi chuẩn chưa ạ?"