Chương 24.1: Quỷ của ngươi giởi quá

Giọng điệu Mạnh Thiểu Du hung dữ, mà con búp bê đã biết đến sự lợi hại của cậu.

Cho nên dưới sự cân nhắc kĩ càng, nó vẫn run rẩy cảm thấy mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

Nó lập tức bảo: "Anh hùng! Chỉ cần anh không gϊếŧ ta, cái gì ta cũng nói!"

Thấy con búp bê thức thời, Mạnh Thiểu Du cũng không quá dữ dằn nữa.

Sau đó cậu nghe nó kể lại ngọn nguồn sự việc.

Con búp bê này được một pháp sư hàng đầu chế tạo, theo lời nó thì pháp sư hàng đầu này còn có rất nhiều búp bê như vậy.

Có một số thì giống như nó, sau khi được chế tạo ra thì có ý thức của riêng mình, phần còn lại thì hắn ta bắt mấy con cô hồn dã quỷ rồi nhét vào trong búp bê.

Pháp sư hàng đầu đưa những con búp bê này cho người có tiền.

Khi xuất hiện, hắn ta sẽ nói rằng mọi việc không suôn sẻ rồi tặng búp bê đi, sau đó thì ra lệnh cho đám búp bê gây rối từ một nơi bí mật.

Theo lẽ tự nhiên, những người đó sẽ tin tưởng rằng hắn là một cao nhân có năng lực, từ đó hắn ta đạt được mục đích vơ vét của cải.

Con búp bê kia âm thầm giận dữ mà nói: "Mới đầu ta chỉ cần quấy rối Lâm Mịch Hạ thôi, sau đó pháp sư hàng đầu ra giải quyết mọi việc là được rồi." Nhưng mà ai biết Lâm Mịch Hạ còn muốn gặp Dư Giang Hòa chứ!

Là người hâm mộ chốn âm phủ của Dư Giang Hòa, búp bê cũng muốn tiếp xúc với thầy Dư lắm chứ bộ!

Sau đó nó không kiềm được nên mới cướp thân thể của Lâm Mịch Hạ.

Khi ấy nó vui vẻ nghĩ rằng không chừng còn có thể phát triển một đoạn tình duyên ngắn ngủi với thầy Dư, sau đó nữa là những gì mà Mạnh Thiểu Du đã chứng kiến.

Mạnh Thiểu Du: "..."

Lúc này, cậu cũng không biết phải phun câu gì ra nữa.

Búp bê nói: "Ta nói xong rồi, anh đã hứa là không gϊếŧ ta rồi đó nha!"

Mạnh Thiểu Du cũng không có thói quen gây rối hay gϊếŧ chóc linh tinh, cậu chỉ phong ấn búp bê lại, định bụng chờ một ngày nào đó sẽ đem nó đến miếu để siêu độ.

Chắc hẳn pháp sư hàng đầu này chính là người đứng sau hai sự kiện mà Mạnh Thiểu Du đã gặp.

Nghe nói hắn thường hành động ở mấy khu vực xa hoa ở Nam Thành, con búp bê còn nói ra mấy nơi mà hắn thường lui tới.

Trong đó có một nơi cách nhà của thầy Dư không xa, nghe búp bê nói tên pháp sư hàng đầu này đi làm năm ngày, nghỉ hai ngày, thoải mái hơn mấy nô ɭệ 996* nhiều.

(996: Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần.)

Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua thời gian, hôm nay vừa kịp chủ nhật, nên cậu định đi loanh quanh gần khu đó vào ngày mai, nói không chừng có thể chạm mặt.

- -

Sa Sở nhìn chằm chằm khu dân cư này thật lâu.

Nam Thành đã là một thành phố hạng nhất, nhưng những người sống trong các khu dân cư như thế này lại càng giàu có vượt bậc.

Trong số đó, có rất nhiều người làm trong lĩnh vực kinh doanh, loại người này luôn là mục tiêu ra tay của Sa Sở.

Trừ lần đó có minh tinh trong giới giải trí ra, trong mắt Sa Sở, loại người này là những kẻ ngốc nhiều tiền đúng chuẩn.

Dù sao thì tỉ lệ mê tín của mấy người này cũng rất cao.

Trốn tránh bảo vệ, Sa Sở nhìn chằm chằm người ra kẻ vào trong khu dân cư này, khi nhìn thấy một người đơn độc, hắn đi qua rồi nhỏ giọng hỏi: "Có phải gần đây ngài gặp phải một số việc không vừa ý hay không?"

Cụ ông bị ngăn lại còn chưa kịp phản ứng, Sa Sở đã nói tiếp: "Tôi có một con búp bê, nó có thể phù hộ cho ông làm việc gì cũng trôi chảy, nếu ông không tin thì tôi có thể tặng cho ông trước, đến lúc đó ông sẽ biết!"

Hắn nói xong thì lấy một con búp bê trong túi ra.

Con búp bê này được làm rất cẩu thả, toàn thân được buộc rơm rạ vào, đã không đẹp lại còn dán một lá bùa, thoạt nhìn cực kì đáng sợ!

Cụ ông kia vừa nhìn thấy đã nói ngay: "Cái thứ tởm lợm gì đây!"

Sa Sở cũng không hề luống cuống, người như vậy hắn đã thấy nhiều rồi, hắn lại nói tiếp: "Ngài đừng có không tin, đây chính là linh hồn trẻ con tái sinh! Tôi thấy có duyên với ngài nên mới nói cho ngài biết đó! Ngài có thể lấy một con về trước, đến lúc đó sẽ biết điều tôi nói là sự thật!"

Cái thể loại có da mặt dày như này, ông cụ còn tưởng mình gặp phải dân bán hàng đa cấp, ông bèn lật đật nói: "Cậu giở trò gì đó! Không cần, cậu đem đi chỗ khác, đem đi chỗ khác đi!"

Ông cụ vừa nói vừa phất tay, đồng thời còn đi về phía cửa.

Sao mà Sa Sở có thể để ông đi được, nên hắn vội vàng đuổi theo sau.

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên truyền đến từ sau lưng hắn ta: "Người đàn ông mặc áo xanh ở đằng trước mau đứng lại!"

Sa Sở nhìn lại, vậy mà có hai cảnh sát đang chỉ vào hắn.

Sau đó hai anh cảnh sát nọ tiến lên, họ nói: "Bọn tôi nhận được tin báo rằng nơi này có người truyền giáo ở chỗ công cộng, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!"

Sa Sở sợ hãi nói: "Truyền giáo? Truyền giáo cái gì? Tôi đâu có đâu! Tôi chỉ bán một con búp bê thôi mà!"

Hai cảnh sát nọ nhìn thoáng qua búp bê trên tay hắn và cả lá bùa trên người nó, sắc mặt càng nghiêm túc hơn, họ nói: "Bây giờ chúng tôi nghi ngờ anh đang tuyên truyền tư tưởng mê tín dị đoan! Đi theo chúng tôi!"

Sa Sở: "???"

Sau đó cũng không đợi Sa Sở kịp phản ứng lại, hắn đã bị đưa đến Cục Cảnh sát.

Về nguyên tắc, Trung Quốc không cho phép những người tín ngưỡng tôn giáo tiến hành truyền giáo hoặc tổ chức hoạt động tôn giáo ở nơi công cộng.

Đặc biệt là kiểu của Sa Sở, vừa nhìn là đã biết không phải xuất phát từ một tôn giáo chính quy, sau khi bị báo cáo thì về cơ bản hắn bị bắt là cái chắc.

Một ngày thứ hai này, chẳng những không thể khai trương được, mà Sa Sở còn bị Cục Cảnh sát phê bình và giáo dục lại, hắn còn phải nộp tiền phạt nữa.

Lúc đi ra khỏi đồn công an thì hắn vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác.

Mạnh Thiểu Du nấp một bên nhìn thấy cảnh này, cậu lại nhìn Dư Giang Hòa lạnh nhạt đứng cạnh rồi nói: "Thầy Dư, chiêu này của anh độc thật á."

Dư Giang Hòa rũ mắt nhìn cậu một cái, anh nói: "Khi chứng kiến hành vi phạm pháp thì phải báo cáo, đây là nghĩa vụ của công dân."

Nói đến đây, Mạnh Thiểu Du sực nhớ ra, hồi trước thầy Dư cũng suýt gọi điện báo cảnh sát đến tóm cậu đi rồi.

Cơ mà lần đó thầy Dư cũng chỉ cảnh cáo bằng miệng hai câu, cậu không bị bắt đi thật giống như Sa Sở.

Nghĩ như vậy, coi như thầy Dư đã nhân nhượng với cậu rồi!