Chương 4

Sau khi Trình Xu Ánh nhét cái hộp đó vào tay Trì Nghiên, bà ngâm nga một bài ca, nhẹ nhàng đi về phía biệt thự nhà họ Trì.

Để lại Tần Thời Dụ với vẻ mặt kinh ngạc và Trì Nghiên cầm cái hộp ba con sói như cầm quả bom trong tay.

Mười mấy giây sau, Tần Thời Dụ mới thu lại vẻ mặt tràn đầy sự khϊếp sợ, cười một tiếng nhỏ không hợp thời.

“Mẹ anh… Cũng hiền lành thật đấy.”

Trì Nghiên nghiêng mặt qua, đầu mày vừa nhăn chặt lại từ từ giãn ra, ngón tay vuốt ve cái hộp đó, đuôi mắt bỗng nhiên lại lộ ra ý cười.

Sườn mặt của anh bị giấu dưới ngọn đèn mờ mịt, cái bóng nhỏ chiếu ở dưới hàng mi, cả người bị mài đi vài phần sắc sảo, sự lười biếng trở nên rõ ràng hơn.

“Quen là ok thôi.”

Nói rồi, Trì Nghiên giương mắt nhìn cô một cái đầy sâu xa, ngón tay đặt trên cái hộp cũng chậm rãi di chuyển, lúc này Tần Thời Dụ mới nhìn thấy hàng chữ trên hộp.

“Chuyển động trôi chảy, hộ tống cho tình yêu”

“Hoàng đế siêu mỏng, dám làm dám yêu”



Xin lỗi, cô không dám.

Tấn Giang cũng không cho phép.

*

Hai người trở về phòng, Trì Nghiên không nhanh không chậm lấy cái hộp đó từ trong túi ra để ở trên bàn, sau đó hơi nhướng mày, đáy mắt mang theo ý cười.

“Em thử nhìn kỹ nó xem, có phải có chỗ nào khác khác không?”

Tần Thời Dụ hơi đơ ra.

Tuy rằng không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn vô thức nhìn về cái hộp đó.

Cô nhìn đi nhìn lại vỏ hộp rất kỹ càng, thậm chí còn cầm lên, đặt trong lòng bàn tay, lật qua lật lại nhìn mấy lần, trừ câu quảng cáo ngắn gọn hàm ẩn đó, cô không nhìn ra thứ này có khác gì những hộp bao khác.

Mười mấy giây trôi qua.

“Ồ! Em biết rồi!”

Trì Nghiên vốn đang đứng ở bên cạnh nghịch thuốc lá điện tử trong tay, sau khi nghe thấy âm thanh của cô, anh ngẩng đầu, ánh mắt lười biếng.

“Có phải cái này…”

“Có thêm axit hyaluronic không*?”

(*Chất bôi trơn được thêm trong bcs.)

Tần Thời Dụ quả thực không nghĩ nhiều như vậy, cô tưởng là mình thật sự phát hiện ra điểm sáng, hào hứng chia sẻ kết quả với Trì Nghiên, nhưng lại nhìn thấy biểu cảm khó mà hình dung của Trì Nghiên.

Phải nói sao nhỉ, lúc đó Tần Thời Dụ đã bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải không cẩn thận nói nhầm “thêm axit hyaluronic” thành dầu hướng dương Kim Long* không…

(*Hãng dầu ăn của Trung Quốc.)

Nếu không thì sao Trì Nghiên lại có biểu cảm “cô ấy nhất định có bệnh” vậy?

“Không đúng sao?”

Đáy mắt Trì Nghiên hiện lên vài tia tinh quái, anh đưa thuốc lá điện tử ở trong tay lên, để ở bên miệng hít sâu một nơi, thở ra sương mù trộn lẫn với vị nho chua ngọt, ít đi tính công kích so với vị bạc hà lạnh anh thích hút trước đây.

Thế mà cô lại không thấy bài xích.

Tuy rằng người này đã đổi sang một loại thuốc điềm đạm hơn, nhưng đôi mắt giấu đằng sau đám khói đó vẫn đen trầm như thường lệ, trên mặt là nụ cười vô lại, ngón tay linh hoạt đùa nghịch cây thuốc lá điện tử của anh, nhìn thật cà lơ phất phơ và không đứng đắn.

“Tần Thời Dụ.”



Giọng nói người đàn ông có từ tính thật trầm độc đáo, nhưng lại che đi ý trêu tức nồng đậm trong đó.

“Chưa từng dùng bao giờ, nhưng cũng từng nhìn thấy rồi chứ?”

“Lớp vỏ giấy kính của hộp xxx này bị xé ra rồi, không nhìn ra sao?”

Tần Thời Dụ nhất thời nghẹn họng, đợi cô hoàn hồn lại mới muộn màng nhận ra…

Không phải cô bị Trì Nghiên cười nhạo đấy chứ???

Tần Thời Dụ có chút không phục, giương mắt giằng co với Trì Nghiên.

“Anh dề dà một hồi lâu chỉ để em nhìn lớp vỏ giấy kính thôi sao, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Trì Nghiên cũng chẳng giận, thong thả mở cái hộp bao đó ra, rút một chiếc ở bên trong, miết ở một góc trong đó.

“Giấy kính bị xé đi rồi, chứng tỏ có người động vào.”

Nói rồi, anh đổ hết tất cả chỗ còn lại ở trong hộp ra, bày ở trên bàn, ngón tay vạch vạch đằng trước chúng.

“Nhìn kĩ xem, trên mỗi lớp vỏ đều bị chọc một lỗ nhỏ, không nhìn kỹ thì không phát hiện được.”

Tần Thời Dụ cũng cúi người xuống theo, lật từng cái một để quan sát kỹ càng, phát hiện quả thực cái nào cũng có một lỗ nhỏ, nếu không phải Trì Nghiên nói trước, cô đúng là không phát hiện ra.

Tần Thời Dụ bừng tỉnh gật đầu, xong lại nghĩ đến điều gì đó.

“Nhưng mà… Phí công thế này…”

“Hai chúng ta cũng có dùng đến đâu…”

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này của Tần Thời Dụ và Trì Nghiên, cô từ từ mò ra được tính nết của Trì Nghiên, lúc nói chuyện cũng trở nên mạnh dạn hơn, có gì nói đó, không lấp liếʍ chút nào.

Trì Nghiên cũng im lặng theo, anh cụp mắt, thờ ơ quay chiếc nhẫn, môi cong lên như có như không, không biết đang nghĩ gì.

Sau cùng, Trì Nghiên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy mà nồng đậm, chỉ nhìn chằm chằm Tần Thời Dụ như vậy.

Chuyện xảy ra sau đó làm Tần Thời Dụ sợ hãi bước liên tiếp ra sau, vừa lùi vừa lắp bắp nói.

“Anh… Anh cởϊ áσ làm gì?”

Ngón trỏ của Trì Nghiên móc cái áo vest vừa được cởi xuống, lười biếng treo ở đó, không có áo vest khoác bên ngoài, phần buông thả vốn được anh giấu đi lại lộ ra hoàn toàn một lần nữa.

“Tần Thời Dụ, em có thể đừng giật thon thót như vậy không.”

“Anh nhìn giống kiểu, sẽ làm gì đó với em không?”

Tần Thời Dụ khẽ trừng mắt.

Cô nhìn Trì Nghiên chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, phác họa ra hình dáng cơ bụng của anh, đường nét gọn gàng lưu loát, cổ áo sơ mi khẽ lật ra, để lộ xương quai xanh khí phách.

Cái này…

Còn không giống sao?

Lúc này Tần Thời Dụ không dám nói thật.

Cô cười gượng gạo.

“Thật ra ấy, anh muốn… Cũng không phải là không được… Chỉ là, anh đừng có đột ngột như vậy, sợ lắm.”

Tần Thời Dụ thì nghĩ như vậy, hai người là vợ chồng hợp pháp, hơn nữa suy cho cùng Trì Nghiên cũng đã từng cứu cô trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, với quan hệ hiện tại của hai người, Trì Nghiên mới là bên bỏ tiền bỏ lực nhiều hơn…

Vậy nên cho dù bình thường có thích đấu mồm với Trì Nghiên thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không chọc anh tức giận.

Suy cho cùng, có ai lại gây khó dễ với nhân dân tệ chứ?



Đều đã lớn như vậy rồi, không cần phải làm bộ trước những chuyện này.

Sắc mặt của Trì Nghiên dần dần lạnh hơn.

Sau đó anh lạnh nhạt lên tiếng.

“Anh không muốn.”

“Vậy nên em không cần bày ra vẻ anh dũng hy sinh vì đại nghĩa như vậy.”

“Em tự ngủ đi, anh ra ngoài một chuyến.”

Nói xong, Trì Nghiên nhét cái áo đó vào trong tay Tần Thời Dụ, đi về phía ban công bên ngoài phòng ngủ.

Tần Thời Dụ ôm chiếc áo, mặt ngây ngốc, đến khi mũi cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên áo anh mới bị kéo về hiện thực.

Giương mắt lên lần nữa, Trì Nghiên đã biến mất rồi.

Phòng bọn họ ở trên tầng hai đấy, anh cứ thế mà nhảy rồi???

Còn không có chút động tĩnh nào?

Đúng là nhẹ nhàng uyển chuyển*.

(*Raw là 身轻如砚: thân nhẹ như Nghiên, tác giả chơi chữ tên anh Nghiên, hiện tượng đồng âm, câu gốc là 身轻如燕: thân nhẹ như yến.)



Qua một lúc, Tần Thời Dụ nhận được một cuộc điện thoại.

Của Trì Nghiên.

Anh ép giọng nói xuống rất thấp.

“Nếu như sáng mai anh còn chưa về, mà mẹ anh gõ cửa giục chúng ta rời giường, em cứ vứt áo anh ở trên đất, nói anh đang ở phòng tắm.”

“Dọa chết em rồi, em còn tưởng anh gọi điện thoại nhanh như vậy là vì bị ngã cơ, em không muốn…”

Lần này Tần Thời Dụ phản ứng rất nhanh, mạnh mẽ ép câu “em không muốn hầu hạ anh ở bệnh viện” trở về.

“Cứ làm như vậy đi, sau đó gọi điện thoại cho anh.”

Tần Thời Dụ không quan tâm cũng không hỏi anh đi đâu, chỉ là có chút tò mò.

“Cửa rộng để đấy sao không đi? Cứ phải tốn sức trèo lan can? Không sợ ngã hả?”

“Ngoài cửa có bảo vệ trông giữ.”

Bị hỏi liên tiếp, Trì Nghiên đã có chút mất kiên nhẫn.

“Cúp đây.”

Đến cùng với đó là tiếng tút tút vô tình.

Tần Thời Dụ cúp điện thoại, không nhịn được mà cười ra tiếng.

Không ngờ thiếu gia của nhà họ Trì ở bên ngoài được mọi người kính sợ, ai cũng phải nể mặt anh vài phần, ở nhà cũng chỉ là một cậu trai bị mẹ quản nghiêm mà thôi.

Ở bên ngoài có cậy thế nạt người đến đâu, về đến nhà ngay cả cửa chính cũng không dám đi.

Hơn nữa trông dáng vẻ anh nhảy lan can thành thạo như vậy, vừa nhìn đã biết là từng phạm tội nhiều lần, chiêu này có lẽ đã là quy trình cố định từ lâu rồi.

Tần Thời Dụ nhìn chiếc áo trong tay, ý nghĩ đen tối nào đó trong lòng bắt đầu nảy sinh.

Cô gửi một tin Wechat cho Trì Nghiên.

[Tần Thời Dụ: Trì thiếu, định bỏ ra bao nhiêu tiền để bịt miệng tôi đây?]