Chương 22: Lễ Hội Ngoài Khơi (22)

Phù An An nhẹ nhàng khiêng cây thang đi vào bên trong, càng tới gần thùng hàng thì có một mùi tanh tưởi mơ hồ quanh quẩn ở chóp mũi.

Phù An An hít hít vào, còn tưởng rằng lên trên thuyền thì không khí có thể tốt hơn. Cô tìm ra một cái khăn che mũi lại, tiếp tục đi về hướng mà mình đã chọn.

Ngoài căn phòng nhỏ, Phó Ý Chi mở cửa ra, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vào người ngoài cửa.

“Thưa…. anh.”

Tôn Thải Ngôn thấy Phù An An rời đi cho nên cố ý canh ở cửa, ánh mắt nhìn về phía Phó Ý Chi mang theo vẻ thăm dò và nịnh nọt.

Phù An An không cần cô ta cũng không sao, người đàn ông trước mặt vừa đẹp trai mà còn nhạy bén, mấu chốt là anh còn có súng! Chỉ thấy liếc nhìn một cái, Tôn Thải Ngôn đã coi anh là mục tiêu trong lòng mình.

“Thưa anh, anh có thể cho tôi ở cùng không?” Tôn Thải Ngôn lộ ra gương mặt mong manh nũng nịu nhất, nhu nhược đáng thương mà nhìn về phía Phó Ý Chi: “Đồng đội và tôi có chút hiểu lầm, giờ tôi một mình lẻ loi hiu quạnh, bên ngoài vừa tối lại vừa đáng sợ.”

Phó Ý Chi căn bản không đáp lại, chỉ coi cô ta như không khí.

Tôn Thải Ngôn cắn cắn môi, chắp tay trước ngực cầu xin Phó Ý Chi: “Thưa anh, không biết tàu chở hàng còn bao lâu mới cập bờ, một mình tôi căn bản không sống được. Cầu xin anh giúp tôi đi.”

“Cút.”

Cửa phòng rầm một tiếng đã bị đóng lại.

Bị người ta coi như không khí mà đuổi đi, Tôn Thải Ngôn cắn chặt môi dưới giận dữ mà trừng cửa phòng một cái, mang theo phẫn nộ oán giận mà rời đi.

Phía bên kia, Phù An An khiêng thang gỗ tiếp tục đi về hướng thùng hàng.

Nhưng càng tới gần chính giữa các thùng hàng, mùi tanh tưởi càng ngày càng nồng, thứ mùi này đặc biệt giống với đống thi thể thối rữa phía dưới khoang thuyền.

Bước chân của Phù An An trở nên chậm lại...

Thùng hàng bị chồng lên cực cao, Phù An An đứng ở phía dưới cùng, nhìn thùng hàng màu đỏ sậm bên cạnh.

Chân thùng đã bị rỉ sắt, nước rỉ sét tụ lại xung quanh và tiếp tục ăn mòn bề mặt bên ngoài của thùng chứa, số hiệu trên đó đã rất mờ, không thấy rõ được dáng vẻ ban đầu. Phù An An đang chuẩn bị tránh ra, đột nhiên phát hiện góc một thùng hàng thật sự thủng một cái lỗ, hình như bên trong có thứ gì đang đong đưa.

Lòng hiếu kỳ làm cô ngồi xổm xuống, chậm rãi áp sát vào muốn nhìn rõ đó là thứ gì.

Xẹt xẹt.

Từ cái lỗ vươn ra một ngón tay trắng bệch, móng tay còn sơn màu đỏ chót. Ngón tay cứng đờ vặn vẹo trong không khí, bị mép thùng sắc bén cắt qua da thịt, máu đen chậm rãi chảy ra.

Phù An An lấy dao phay ra, nhẹ nhàng khều khều ngón tay kia.

Đột nhiên, trong thùng hàng truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt.

Tiếng động này cứ như một giọt nước rơi vào chão dầu, gây nên một loạt phản ứng dữ dội. Mấy chục thùng đựng hàng chung quanh cũng không im lặng nữa. Tiếng gào, tiếng đánh, tiếng móng tay và tiếng răng đặc thù của xác sống tác động lên vách của thùng đựng hàng...

Bị những âm thanh này bao vây, da đầu Phù An An tê dại.

Con mẹ nó!

Phù An An ném cái thang xuống, vội vàng chạy trở về.

“Sư phụ Phó, không tốt rồi, tất cả thùng hàng ở khu B đều là xác sống!”

Phù An An lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, đóng chặt cả cửa sổ của căn phòng nhỏ.

Phó Ý Chi nghe vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh rất bình thản mà nói: “Không chỉ khu B, thùng hàng trong bốn khu lớn, bảy mươi phần trăm là đều chứa xác sống.”

Phó Ý Chi tới trước Phù An An một ngày, anh đã thăm dò toàn bộ boong tàu một lần.

Bảy mươi phần trăm!

Lúc này đến phiên tâm tình của Phù An An tan vỡ.

Lúc trước cô cho rằng trên boong tàu tương đối an toàn, cho nên mới liều chết chạy lên, giờ thì hay rồi, trực tiếp chui vào ổ xác sống.

Phù An An mệt mỏi mà ngồi xuống mặt đất, yên lặng lau lau nước mắt: “Trò chơi quỷ quái này thật là quá ghê tởm. Không nói rõ gì hết để người ta giẫm phải bom, bảy mươi phần trăm số lượng thùng hàng, vậy sẽ có bao nhiêu xác sống?.”

Phó Ý Chi: “Chừng hai mươi ngàn.”

“Sao anh biết được? Anh từng đếm à?”