Chương 12

Lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Thư kí nhấc máy, ừm mấy tiếng, quay đầu lại, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Kẻ thù cũ tới rồi.”

Lông mặt giám đốc Tôn chợt nhăn lại: “Thất Bảo?”

Nhắc thới kẻ thù cũ của Tân Phân, tất nhiên là Thất Bảo, hai nhà máy này cùng cắm rễ trên một thành phố, không biết đã chém gϊếŧ bao nhiêu lần rồi.

Những cảnh tượng như vậy trước nay chưa từng xảy ra, Thất Bảo cũng từng là nhà phân phối quan trọng nhất của bọn họ, lượng tiêu thụ đứng đầu bảng hàng tiêu dùng. Bây giờ lại rơi vào cảnh phải đi hết siêu thị này tới cửa hàng khác để xin một vị trí đặt hàng, không khỏi liên quan tới Tân Phân.

“Phải. Nhưng không phải là sếp Tề nói chuyện trên trời của họ, lần này là phó tổng giám đốc Lý.”

Nghe tới là phó tổng giám đốc Lý, giám đốc Tôn hơi thả lỏng giọng điệu, vị phó lãnh đạo chủ quản sản xuất này là bạn học cũ của ông ta, lúc đi học tính cách trung thực, dễ đối phó hơn nhiều: “Bảo anh ta vào đi.”

Sếp Lý có chút lo lắng đi vào, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ, chưa nói lời nào mồ hôi đã chảy ra: “Giám đốc Tôn, lần này tôi tới tìm anh cũng là bỏ mặt mũi ra tới cầu xin anh.”

“Không sao, cũng coi là bạn học cũ, nói đi, không cần xa lạ như vậy.” Giám đốc Tôn mông không cử động, xua tay cười nói: “Ngồi đi.”

Sếp Lý có thể ngồi xuống đâu? Ông đặt chiếc hộp lên trên bàn, vội vàng mở ra: “Anh có thể thử soda của công ty chúng tôi trước, hương vị chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng.”

“Nhập của các anh 10 hộp, tôi vẫn còn.” Giám đốc Tôn vốn tùy tiện muốn đuổi đi đuổi đi, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy chai thủy tinh trong hộp, lại không biết nên nói như thế nào.

Chai soda thủy tinh nhìn rất bình thường, trên thân chai in hai chữ “Thất Khí”, bất ngờ nhìn thấy lần nữa, dường như quay trở lại những năm 1980.

“Công ty của các anh sao lại thay đổi bao bì rồi? Trước giờ không phải đều dùng nhựa à?” Giám đốc Tôn cầm chai thủy tinh quen thuộc lăn trong tay, nhớ tới mùa hè lúc nhỏ, lén lút tiết kiệm lại mấy đồng xu, nhớ tới sự vui vẻ khi bọt khí phun ra.

Sếp Lý: “Chúng tôi thay một ông chủ mới, và quyết định đi theo phong cách nhớ lại chuyện xưa. Công thức cũ trong tay sếp Tề chúng tôi cũng đã mua lại và khôi phục nó, và bây giờ chính là “Thất Khí” trong ký ức của chúng ta.”

Giám đốc Tôn tháo móc chìa khóa trên thắt lưng, dùng nó để mở nắp chai soda, bọt màu trắng sủi lên, hương thơm quen thuộc bay ra.

“Dường như là vậy.” Giám đốc Tôn uống một ngụm, những bong bóng nhỏ nổ tung trong miệng, vị ngọt dễ chịu và hương thơm sảng khoái lan tỏa, bất giác khiến ông chuyển động yết hầu. Sau khi uống xong cẩn thận thưởng thức dư vị, lại muốn uống thêm hai ngụm nữa.

Giám đốc Tôn thở dài: “Hương vị vẫn như trước kia. Các anh định giá như thế nào?”

“Giá bán 4 đồng, giảm giá 35%.” Sếp Lý biết là có hi vọng, lập tức lật con át chủ bài lớn nhất ra.

Giám đốc Tôn gật đầu: “Có thể nhập 500 hộp, trước tiên thử bán một chút đã.”

“Không thể lấy nhiều hơn được sao?” Sếp Lý có chút lo lắng, bọn họ một ngày làm 8 tiếng có thể sản xuất ra 1000 hộp, như vậy không biết sẽ ứ đọng bao nhiêu hàng tồn.

Giám đốc Tôn buông lỏng tay: “Không còn cách nào khác, anh muốn bán, bọn họ cũng muốn. Bên Nguyên Như cũng đã chi rất nhiều tiền để mở rộng Tân Phân, chúng tôi biết phải làm sao? Bây giờ vị trí như vậy, tôi cũng là nể mặt bạn học, cho các người nhiều hơn một chút.”

Sếp Lý cúi đầu rời đi, quả thật có còn hơn không.

Khanh Khâm nghe được tin tức này có chút kinh ngạc, anh ấy đang chuẩn bị đồ để uống hết mình trong nhà kho, nhưng 500 hộp cũng chỉ như bọt nước, anh nheo mắt cười nói: “Làm tốt lắm, đợi sau khi 500 hộp này được tung ra thị trường sẽ tốt hơn.”

Mạnh Điệu nhìn anh, sau đó cô liền viết vào nhật ký quan sát: “Kinh doanh gặp bất lợi, sếp Khanh chắc cũng rất khó chịu. Nhưng anh ấy vẫn có thể an ủi người khác, đây chính là khí phách của một anh hùng.”

Ngày thứ hai, xe hàng chở 500 thùng nước soda đến kho hàng tổng, đợi lên kệ, hướng đến thị trường.

Lễ hội mùa xuân đang tới gần, siêu thị Kinh Lệ đang quảng bá rộng rãi thực phẩm tươi sống, đồ uống và rượu, tất cả đều được giảm giá. Doanh số tiêu thụ của các mặt hàng cùng với lượng khách hàng đều tăng lên.

Toàn bộ kệ đồ nước giải khát hầu hết đều bị nước giải khát của Tân Phân chiếm giữ, chỉ có 5 chai thủy tinh “Thất Khí” đáng thương được đặt trong một góc vắng vẻ.

Mấy bạn trẻ đúng lúc đi vào mua sắm, đẩy một xe nguyên liệu nấu ăn tới khu vực nước giải khát: “Muốn uống chút gì không?”

“Được, ăn thịt hợp với nước có ga.”

“Nước trái cây Tân Phân gần đây rất phổ biến, tôi muốn uống hương bưởi.”

“Hương anh đào mới này cũng không tồi.”

Hai chai nước trực tiếp được đặt vào trong xe hàng, chỉ có nữ sinh ở phía xa vẫn còn đang thả hồn trên mây.