Chương 18

Cũng chính là nói, Khanh Khâm đã trở lại vạch xuất phát, mọi nỗ lực để phá sản đều trở thành công cốc.

Dù thế nào đi nữa, ít nhất còn có một tin tức tốt.



Sau khi đã dư ngân quỹ, anh ấy cuối cùng cũng có thể tạm ứng một khoản lương, thuê cho mình một căn phòng, tạm biệt chiếc giường nhỏ cứng nhắc trong phòng giao ban của nhà máy.

Lúc trước anh ấy nợ hàng chục triệu, không thể không ngủ trong nhà máy, khiến cho những người nghe thấy cũng phải đau lòng rơi nước mắt.

Ai có thể ngờ tới một người đàn ông vẻ ngoài sáng lạn, thực tế lại là người vô gia cư?

Mà Khanh Khâm còn phải chịu sự hiểu nhầm của công nhân.



“Bản thân sếp Khanh mỗi ngày đều tăng ca, còn chỉ để chúng ta làm việc 8 tiếng, thật là một ông chủ tốt có một không hai trên thế giới!”

Không, tôi không muốn, đừng diễn giải quá mức như vậy.

Bây giờ anh ấy cuối cùng cũng có thể chào đón chiếc giường lớn và chiếc gối ôm mềm mại rồi!

Mạnh Yểu chọn cho anh ấy một căn biệt thự độc lập, vị trí vắng vẻ, thấp thoáng dưới hàng cây nguyệt quế, ngoại trừ phía đối diện còn có một căn biệt thự khác ra, về cơ bản không có ai khác sinh sống ở đây.

“Đây là căn biệt thự lúc trước ngài Khanh giữ lại, là bất động sản thuộc về tập đoàn, đã được sắm sửa đầy đủ, trước mắt không có người ra vào, đối diện cũng đã có người đặt rồi, nhưng đối phương không thường xuyên về nhà, là một nơi ở yên tĩnh.” Mạnh Yểu vừa mở cửa xe vừa giới thiệu: “Khi tổng tài sản của ngài lên tới hàng chục triệu, có thể tự mình mua nhà, hoặc mua lại căn biệt thự này.”

Khanh Khâm xuống xe, đeo kính râm, quan sát căn biệt thự nhỏ có mái màu đỏ này.

Nó rộng hơn 200 mét vuông, hai tầng, có một vườn hoa nhỏ, ban công ánh sáng vừa đủ, quá đủ cho một người ở.

“Tôi khá thích.” Khanh Khâm nhận xét, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, có lẽ sau này lúc cầm 10 triệu chạy trốn, có thể mua lại căn biệt thự này.

Khinh Châu chỉ là một thành phố hạng hai, biệt thự ở cách thành thị khác có giá khoảng 6 triệu, dù đau lòng đến mức nào cũng phải mua.

Đi dạo một vòng quanh nhà, Khanh Khâm không kìm nén nổi nhếch miệng lên.

“Ngài cảm thấy như thế nào?” Mạnh Yểu xách vali cho anh ấy, bố trí dì giúp việc.

Vô cùng tốt, ngôi nhà trong mơ!

Tuy nhiên không thể đánh mất phong độ, Khanh Khâm thận trọng gật đầu, đi ra ngoài cửa: “Cũng được.”

Đợi chiếc xe Mercedes rời đi, anh ấy lập tức “bịch bịch bịch” lao lên tầng, lao xuống chiếc giường siêu to lăn một vòng, sau đó nhảy xuống, ôm chú mèo mướp nhỏ hít vài hơi.

Vẻ mặt của mèo mướp nhỏ thể hiện sự ghét bỏ đối với con thú hai chân điên rồ này, Khanh Khâm đặt con mèo lên bên trên tay cầm cầu thang, giúp con mèo trượt xuống tầng, chạy tới cây đàn piano, vẻ mặt bay bổng chơi bản nhạc Xuân Chi Thanh Viên, âm nhạc vui vẻ vang khắp căn nhà.

Anh ấy đã từng học piano, tuy không thành thạo lắm, nhưng bất cứ khi nào phấn khích đều sẽ chơi mấy bản nhạc.

Bản nhạc kết thúc, Khanh Khâm ra mở cửa sổ, chào đón ánh nắng mặt trời vào trong phòng.

Có lẽ bởi vì có lãnh địa của riêng mình, lần đầu tiên anh ấy cảm thấy có chút cảm giác thuộc về thế giới này.

Bỏ đi, mỏ ở trong nhà mình tại sao lại không khai thác, Khanh Khâm buông thõng vai xuống, quyết tâm tiếp tục chạy trên còn đường phá sản, trước tiên đi siêu thị mua một chút đồ đã.

Tiểu khu gần đó chính là siêu thị Kinh Lệ.

Người dân địa phương Kinh Châu tới mua Thất Khí, giao diện của các kênh mua sắm ngoại tuyến càng bắt mắt hơn.

Trước đây khu vực đồ uống có ga không tập trung nhiều người lắm, bây giờ nhiều người đẩy theo xe hàng đứng ở khu vực đó.

Khanh Khâm mua đồ dùng cá nhân và một chút thực phẩm.

Còn có mì gói, lúc trước ở nhà không cho phép anh ấy ăn, bây giờ đã xuyên không rồi nhất định phải thử!

Ngoài ra, tới cũng tới rồi, Khanh Khâm dự định tận mắt nhìn tình hình kinh doanh của Thất Khí.

Anh ấy đi tới khu vực đồ uống có ga, điều đầu tiên nhìn thấy chính là một loạt soda đủ loại sắc màu, cầm lên xem đều là dòng nước trái cây của Tân Phân.

Ừm, không tồi không tồi, Tân Phân rất biết cách tuyên truyền.

Nhân viên tiếp thị đứng bên cạnh đưa khuyến mãi chào hàng với người qua đường:

“Chào anh, anh cần gì?”

Đó là một nhân viên văn phòng, khoảng 30 tuổi:

“Tôi muốn mua soda.”

“Mời anh xem qua dòng nước trái cây của Tân Phân chúng tôi, hương bưởi được bán chạy nhất, hương anh đào mới ra cũng không tồi.”

“Cái tôi định mua hình như là “Thất Khí”.”

Anh ấy lắc đầu.

“Mùi vị nước trái cây Tân Phân cũng không tồi, anh có thể thử xem.” Nhân viên tiếp thị nghĩ tới thành tích ế ẩm gần đây, miễn cưỡng giữ vững nụ cười tiếp tục chào hàng.

Khanh Khâm sớm đã vểnh tai lên nghe, lúc này cũng bước qua nửa bước: “Anh trai, cô ấy nói không sai, nước trái cây Tân Phân là nước có ga ngon nhất trên thị trường. Hơn nữa giá thấp hơn, 3 đồng 5 một chai, anh xem Thất Khí, tận 4 đồng.”