Chương 20

Thậm chí dưới sự dẫn dắt của blogger ẩm thực được mệnh danh là người ăn giỏi nhất Đào Đào, còn có một nhóm người phát hiện ra công thức mới của soda, giống như là “Cánh gà Thất Khí”, “Kem que Thất Khí”, “Bánh gato sủi bọt Thất Khí”,... Những món ăn mới lạ lần lượt ra đời.

Cuộc thi video của Lạc Đào Đào cũng đạt được độ hot đỉnh cao, được trang chủ của O Station đẩy mạnh, lần nữa nâng cao độ hot của Thất Khí.

Khanh Khâm càng xem càng tức giận, nếu như anh ấy vượt qua kiếp nạn này, anh ấy sẽ khiến cho O Station phá sản!

Huyết hải thâm thù +1

Mặt khác, giám đốc Tôn theo thói quen khảo sát trong siêu thị, tình cờ đi qua quầy thanh toán.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những khách hàng này, đặc biệt là những người trẻ tuổi, mua số lượng lớn đồ ăn nhẹ hoặc là thực phẩm tươi, đều mang theo một chai “Thất Khí”, theo thời gian trôi qua, nhóm người mua hàng chính này dần dần mở rộng thành bao gồm cả người trung niên và người già.

Ông ấy lắng nghe những trao đổi của người tiêu dùng, phần lớn mọi người đều nhắc tới uống ngon, thương hiệu lâu đời, dùng làm gia vị nấu ăn.

“Bây giờ “Thất Khí” trong kho còn lại bao nhiêu?” Giám đốc Tôn hỏi phó giám đốc đang đứng bên cạnh.

“Trong kho chỉ còn lại 10 thùng, bây giờ liên lạc với nhà máy nhập hàng, dự tính nhập thêm 1000 thùng.”

“1000 thùng không đủ, gấp 5 lần.” Giám đốc Tôn vẫy tay: “Tôi nhớ bây giờ hầu hết các kệ hàng vẫn để nước trái cây Tân Phân phải không?”

“Phải, có cần cho Thất Khí thêm vài vị trí không?”

Giám đốc Tôn liếc nhìn người kế nhiệm của mình, anh ta là một người trung thực hiểu chuyện, nhưng lại thiếu tầm nhìn xa: “Còn cần tôi phải dạy thêm sao? Ngoài ra, hãy chuyển doanh số bán hàng gần đây của nước trái cây Tân Phân cho Nguyên Như, bảo bọn họ xem xem thúc đẩy mạnh mẽ gần đây là cái thứ gì.”

Ông ta vừa nói xong, liếc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Ồ, đây không phải là sếp Khanh sao, cơn gió nào đã thổi thần tài này tới trước cửa nhà mình vậy.

Giám đốc Tôn lập tức bước tới chào đón: “Sếp Khanh, ngưỡng mộ đã lâu. Nếu ngày muốn, chúng tôi sẽ giảm giá 10% cho ngài.”

Lập tức đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới đứng bên cạnh đưa thẻ thành viên.

Khanh Khâm quan sát người đàn ông trung niên bình thường không có gì đặc biệt này, không biết, không quen: “Xin chào.”

“Ha ha ha, thủ đoạn cao siêu, Thất Khí gần đây có cơ hội cạnh tranh với doanh số tiêu dùng của những mặt hàng tiêu dùng xếp đầu bảng.” Giám đốc Tôn thúc giục nhân viên thu ngân, nói chuyện phiếm cùng Khanh Khâm.

Khanh Khâm giật mình, mơ hồ nhớ lại, vị này dường như là giám đốc Tôn của Kinh Lệ, lần nhập hàng trước đã gặp qua.

Lập tức, cả cơ thể anh ấy đều căng thẳng, chết tiệt, lại một tên tới đưa tiền cho tôi!

“Kế hoạch của chúng tôi là nhập thêm 5000 thùng, sau này mỗi tuần nhập 1 lần, nếu như lượng cung cấp không đủ yêu cầu có thể tăng thêm nhân lực.” Giám đốc Tôn không cảm thấy gì, tiếp tục đưa ra điều kiện hậu hĩnh: “Tôi biết bây giờ lượng tiêu thụ lớn, nguồn cung cấp Thất Khí eo hẹp, nhưng chúng ta cũng là những người bạn cũ, sếp Khanh, trước tiên ngài phải đảm bảo nguồn cung cấp cho Kinh Lệ, chúng tôi cũng có thể cho Thất Khí vị trí tốt nhất.”

Khanh Khâm tăng tốc bước chân, đôi chân dài bước đi như bay: “Không…”

Anh ấy nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc đang đi ở phía trước, những lời định nói ra nghẹn lại trong cổ họng.

Sếp Lý hôm nay vừa mới thảo luận về chuyện hợp đồng, nghe thấy cuộc nói chuyện này hai mắt đầy xúc động, lon ton chạy tới: “Được được. Thất Khí chúng tôi đảm bảo ưu tiên nguồn cung cấp cho Kinh Lệ.”

Mạnh Điệu đứng ở phía sau, trên nét mặt thể hiện sự yêu mến và ngưỡng mộ.

Lúc nghỉ phép vẫn không quên công việc, một lòng vì công ty, một cuộc nói chuyện đã giải quyết được vấn đề lớn như vậy, không hổ là ngài, ông chủ của tôi!

Cảm nhận được ánh nhìn này, Khanh Khâm không cẩn thận bóp nát gói mì vừa mới mua.

Anh ấy dứt khoát giao lại công việc cho sếp Lý, lên xe rời khỏi nơi đau lòng này: “Mạnh Điệu, về sau trong công ty hãy để một ít mì ăn liền.”

Mạnh Điệu lên xe: “Nhưng chúng ta có căng tin.”

“Dùng để giải tỏa căng thẳng.” Khanh Khâm bóp gói mì ăn một phát liền phát ra tiếng rột rột, tự học kỹ năng mới.

À, sếp Khanh thật là một ông chủ tốt rất quan tâm tới cấp dưới của mình! Mạnh Điểu lại viết lên nhật kí quan sát.

Sự việc tương tự không chỉ xảy ra ở siêu thị Kinh Lệ, còn xảy ra ở các cửa hàng tạp hoá và cửa hàng bán lẻ lớn nhỏ có hợp tác ở Cẩm Châu.

Điện thoại yêu cầu bổ sung hàng hoá vang lên dồn dập trong phòng làm việc nho nhỏ, hai chị em Yểu Điệu không ngừng ghi chép, trên mặt lộ rõ niềm vui.

Cả người Khanh Khâm làm tổ trong ghế văn phòng, trong lòng ôm chú mèo mướp nhỏ đang không ngừng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của quỷ, vẻ mặt nghiêm túc lướt xem những bình luận phản hồi trên mạng.