Chương 12

Cô chủ trông có vẻ là một người tốt, ông ấy hy vọng đôi trẻ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

Bạc Tri Cảnh lặp lại lời nói của ông ấy: "Thích câu cá sao?"

Chú Phúc mỉm cười đáp lại: "Đúng vậy, sở thích của cô chủ rất đặc biệt."

Bạc Tri Cảnh: "Được, cháu sẽ chú ý."

Quả thật rất đặc biệt, anh đã biết được Tô Ngư Ngư thích tiêu tiền mua sắm và câu cá.

Không tệ.

Có thể tiếp tục giữ lại.

Bọn họ hợp tác chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.

"Chú Phúc, không còn sớm nữa, chú nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Được, nói xong một câu nữa tôi sẽ đi nghỉ ngay." Chú Phúc nói: "Buổi trưa cô chủ ăn cơm một mình trông rất đáng thương."

Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, Bạc Tri Cảnh đương nhiên nghe hiểu được, anh gật đầu: "Cháu biết rồi."

Chú Phúc mỉm cười: "Vậy thiếu gia cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Bạc Tri Cảnh đi lên tầng hai, hành lang thường ngày luôn tối tăm hôm nay xuất hiện một ngọn đèn vàng ấm áp, chiếu sáng cả hành lang dài.

Anh liếc nhìn căn phòng ngủ ở cuối hành lang, nhưng không đi vào mà đi sang phòng làm việc bên cạnh.

Lúc có tiếng xe hơi vang lên ở ngoài biệt thự, Tô Ngư Ngư đang ngủ say đã tỉnh dậy, thói quan luôn cảnh giác hình thành trong thế giới xuyên nhanh phải sửa ngay mới được.

Cô xem giờ, đã là một giờ mười lăm phút sáng, ngoài Bạc Tri Cảnh ra thì còn ai trở về nữa chú, ông chủ lớn đi làm về muộn như vậy, cô có nên đi xuống chào một tiếng không đây? Hay là thôi nhỉ?

Lúc cô nằm trên giường lăn lộn, Bạc Tri Cảnh đã đi lên tầng hai, cuối cùng cô đứng dậy, uống một cốc nước ấm rồi mới đi ra mở cửa.

Bạc Tri Cảnh đã mở ra cửa phòng làm việc, nghe thấy tiếng mở cửa ở bên kia thì quay đầu nhìn sang, thấy Tô Ngư Ngư mặc bộ đồ ngủ hình hoạt hình, vẻ mặt mơ màng buồn ngủ.

"Bạc... Ông xã, anh đi làm về rồi à."

Tô Ngư Ngư rất có đạo đức nghề nghiệp, cho dù hôm nay cô mới chỉ gặp người ta một lần, cô cũng có thể tự nhiên trôi chảy gọi ông xả, như thể cô rất yêu đối phương.

Bạc Tri Cảnh thì khác, làm sao cũng thấy cách gọi này nghe không được tự nhiên.

"... Tôi làm cô tỉnh giấc à?"

Tô Ngư Ngư đi về phía anh: "Đúng vậy, không sai."

Bạc Tri Cảnh vì sự thẳng thắn của cô mà cạn lời, anh ho khan một tiếng rồi nói: "Nếu như cô thấy ồn quá thì có làm thêm một lớp tường cách âm. đây là giờ tan làm thường ngày của tôi."

"Vậy anh vất vả quá rồi." Tô Ngư Ngư lắc đầu,: "Không phải bận tâm đâu, tỉnh giác thì ngủ tiếp là được, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt."

Đối với người bình thường, hiệu quả cách âm của phòng biệt thự rất tốt, nhưng không bao gồm Tô Ngư Ngư, cô đã đi qua nhiều thế giới xuyên nhanh, đã hình thành các loại kỹ năng từ lâu, cô có cảm giác đặc biệt mạnh mẽ với thế giới bên ngoài, chỉ một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể phát hiện ra."

Bạc Tri Cảnh gật đầu: "Vậy cô tiếp tục nghỉ ngơi đi."

Qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Bạc Tri Cảnh phát hiện Tô Ngư Ngư đã thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác với tính cách trong tài liệu điều tra được.

Khác cũng không sao, có lẽ Tô Ngư Ngư bây giờ mới là đối tác tốt hơn.

Tô Ngư Ngư thấy anh định bước vào phòng làm việc thì thái độ quan tâm hỏi: "Anh chưa chuẩn bị đi nghỉ sao?"

Bạc Tri Cảnh trả lời: "Ừ, tôi vẫn còn một ít công công việc chưa xử lý xong."