Chương 17

Hôm nay lên phát sóng trực tiếp làm phúc lợi mừng đạt một triệu người hâm mộ được nổi tiếng như vậy, cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, mà thứ kéo đến sự nổi tiếng này chính là chiêu thức ra tay của phú bà cá mặn.

Không chỉ có cậu muốn xem đi xem lại, các cư dân mạng thích chơi game cũng quay màn hình phần này lại, có một số người không nhanh tay như vậy, trực tiếp hỏi xin ở trong phòng phát sóng.

[A a a! Có ai có video quay màn hình chiêu thức phú bà cá mặn vừa đánh không, tôi muốn! Cho xin đi!]

[Người chị em, tôi có, nhắn xin riêng đi tôi gửi cho.]

...

Một số cư dân mạng tốt bụng chia sẻ, còn đăng đoạn video này lên mạng, thu hút sự chú ý rộng rãi của những người thích game này, sau đi thích thú xem đi xem lại, còn muốn học được những kỹ thuật cao siêu này của phú bà cá mặn.

Sự tức giận của Đặng Ưng Nghênh ngay lập tức bị lượng người xem liên tục tăng lên quét đi sạch, trong lòng chỉ còn vui mừng vô tận và sự kính nể đối với phú bà cá mặn.

Trận này kết thúc khi phú bà cá mặn dùng chiêu thức siêu cấp của mình đánh đổ tháp pha lê của đối thủ, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp ào ào nhắn lên bảo chủ phòng kết nối lại với phú bà cá mặn đánh thêm một trận nữa.

Bản thân cậu cũng có ý nghĩ này nên tìm kiếm phú bà cá mặn rồi gửi tin nhắn riêng cho cô, hoàn toàn quên mất lời thế làm chó nếu tập hợp thành đội lần nữa vừa rồi.

"Chào cô, phú bà cá mặn, tôi là Tiểu Đặng, là Tiểu Đặng vừa lập thành đội chơi game với nhau cách đây không lâu, bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn mời cô lập một đội đánh một trận nữa."

Không lâu sau, anh nhận được câu trả lời, là một tin tốt.

Phú bà cá mặn: "Được."

Quá tốt, Đặng Ưng Nghênh không phát hiện trên mặt cậu đang nở nụ cười tươi như hoa, nhưng cậu vẫn hỏi thêm một câu.

"Tôi đang phát sóng trực tiếp. Sau khi chúng ta chơi xong, cư dân mạng đã có thể quay màn hình lại rồi đăng lên mạng, cô có phiền không?"

Có một số lão đại không thích những kỹ thuật đặc biệt của mình bị lộ ra ngoài nên để tránh rắc rối, cậu vẫn phải hỏi lại trước cho rõ.

"Tùy ý."

"Tôi chỉ có thể chơi được nhiều nhất hai trận, nếu muốn chơi thì bắt đầu càng sớm càng tốt đi."

Sau khi gửi tin nhắn xong, Tô Ngư Ngư ngả người ra sau, đưa tay lấy một miếng xoài đưa vào trong miệng, vị xoài ngọt ngào thơm ngon lan ra đầu lưỡi.

Ăn thật ngon, cô lại lấy thêm một miếng nữa.

Tiểu Đặng bên kia gửi một chữ được rất to sang, thêm bạn bè cô rồi gửi lời mời vào đội.

Tô Ngư Ngư lấy khăn giấy lau khóe môi, bấm vào lời mời.

Lần này không phải là lập đội ngẫu nhiên, ba đồng đội còn lại đều là bạn của Tiểu Đặng, bởi vì bọn họ muồn nhìn cạnh những chiêu thức của phú bà cá mặn.

"Tôi vào đây."

"Hoan nghênh phú bà cá mặn! Nhiệt liệt hoan nghênh!"

Tính cách Tô Ngư Ngư rất tốt, nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, các thành viên trong đội cũng được nhìn thấy kỹ thuật tuyệt với của phú bà lần nữa, vô cùng khâm phục.

"Phú bà cá mặn, xin hãy nhận tôi là đồ đệ được không?!"

Tô Ngư Ngư và mấy chàng trai chơi game phát sóng trực tiếp.

Bạc Tri Cảnh vẫn đang làm việc, anh vừa kết thúc một cuộc họp, các nhân viên như thoát chết trong chân tơ kẽ tóc, tất cả đều rất yếu đuối.

Mặc dù tổng giám đốc Bạc rất đẹp trai, người ngưỡng mộ anh cũng nhiều, người muốn đến gần anh để thăng chức cũng không ít, nhưng anh sau khi anh nhẫn tâm sa thải những người có tâm tư không đứng đắn kia, nam nữ trong công ty đều không dám nghĩ đến nữa, sợ bị đuổi, vì ở những công ty khác không có những đãi ngộ tốt và tiền lương cao như vậy.