Chương 7

Tô Ngư Ngư bước ra khỏi cửa hàng với tâm trạng vui vẻ dưới ánh mắt phát điên của nhân viên cửa hàng thì nhìn thấy Phùng Thành đã đi tới.

Lúc này người quản lý cửa hàng biết chuyện cũng đi tới, vẻ mặt tươi cười nói xin lỗi: "Xin tiểu thư đợi một chút, thật xin lỗi, cô ấy là nhân viên mới nên chưa hiểu một số quy tắc, nếu cô cần hỗ trợ gì tôi có thể giới thiệu cho cô."

"Không cần." Tô Ngư Ngư xua tay: "Cửa hàng các cô làm tôi mất hứng để mua sắm rồi."

Tô Ngư Ngư vừa nói mất hứng mua sắm lúc này lại dẫn Phùng Thành vào cửa hàng quần áo sang trọng bên cạnh, nhân viên ở bên này rất nhiệt tình, Tô Ngư Ngư vung tay, mua tất cả quần áo mà mình nhìn trúng.

Nhân viên cửa hàng vui mừng không thôi: "Người đẹp, số lượng cô mua đã đạt đủ điều kiện để nhận được quà tặng trong cửa hàng, một chiếc mũ che nắng phiên bản giới hạn và một cái cà vạt, chúng tôi đã gói vào cho cô rồi ạ."

Tô Ngư Ngư tùy ý liếc mắt một cái: "Được."

Chiếc mũ cô có thể dùng, còn cái cà vạt thì mượn hoa dâng Phật, đưa cho Bạc Tri Cảnh là được.

Một lát sau, hai, ba nhân viên trong cửa hàng trên tay cầm đầy túi đồ đi theo Tô Ngư Ngư, khi đi qua cửa hàng vừa rồi, nhân viên lúc nãy tiếp đón cô lại tức giận một phen.

Nhưng tâm trạng của Tô Ngư Ngư lại rất vui vẻ, cô càn quét toàn bộ trung tâm thương mại một lần, cuộc sống tùy ý tiêu xài phung phí thật là thoải mái nha.

"12:39 chi tiêu 11326 tệ..."

"12:56 chi tiêu 696532 tệ..."

Bạc Tri Cảnh đang làm việc mà điện thoại của anh không ngừng có thông báo gửi tới, anh liếc nhìn số tiền đã tiêu, có lớn có nhỏ, nhưng chút tiền nhỏ này đối với anh chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Thích tiêu tiền mua sắm cũng được, sau này sống chúng cũng có thể tránh được rất nhiều rắc rối.

Hy vọng cô có thể luôn duy trì được sở thích tiêu tiền của mình.

Anh tắt thông báo trên điện thoại, tiếp tục làm việc.

"Bà chủ, tiếp theo cô muốn đi đâu?"

"Tôi mệt rồi, chúng ta đi về trước đi."

Phùng Thành đáp lại: "Vâng, bà chủ."

Mọi người cầm túi đồ đi theo sau Tô Ngư Ngư, lúc đi qua một cửa hàng chuyên may váy cưới, một cô gái trẻ mặc váy hai dây màu trắng, mái tóc dài buông xõa đang chọn váy cưới vô tình nhìn thấy Tô Ngư Ngư, bị sự thật đó đập vào mắt cô ấy choáng váng không dám nhận, đến khi kịp phản ứng ra muốn gọi cô thì Tô Ngư Ngư đã không thấy bóng dáng đâu.

"Vừa rồi là Tô Ngư Ngư sao? Cô ta phát tài à? Toàn thân toàn là đồ hiệu xa xỉ vậy."

Cô ta bấm vào WeChat gửi tin nhắn hỏi Tô Ngư Ngư nhưng không thấy trả lời, cô ta chửi thầm một tiếng, chuyện sang trang một người khác, báo tin tức này cho người bạn tốt của cô ta, Tô Tử Nhan.

"Tử Nhan, tin tức lớn, tớ vừa nhìn thấy Tô Ngư Ngư đi dạo ở khu hàng hiệu trong trung tâm mua sắm, mua rất nhiều thứ, trên người còn mặt toàn đồ hiệu nổi tiếng, cô ta tiêu nhiều tiền như vậy có thể là để tham dự bữa tiệc của những người nổi tiếng trên mạng vào tháng tới. Cô ta còn không biết xem lại bản thân mình, dù có ăn mặc đẹp đến đâu cũng không thể so với Tử Nhan cậu được."

Tô Ngư Ngư mua chiếc điện thoại di động đời mới nhất, đối số điện thoại. đăng ký một tài khoản mới để liên lạc trực tuyến như WeChat, đương nhiên cô không nhìn thấy bất kỳ tin nhắn nào từ cô gái kia.