Chương 8

Lúc này cô đang thoải mái nằm ở ghế sau xe, chở một xe đầy chiến lợi phẩm đến biệt thự Minh Nguyệt nơi Bạc Tri Cảnh ở.

Biệt thự Minh Nguyệt nằm ở trung tâm thành phố Kim Đô, nhà cửa ở nơi này rất đắt như tấc đất tấc vàng, những người sống ở đây không giàu thì cũng sang.

Biệt thự đều là căn dành cho một hộ gia đình, giữa các căn cũng cách nhau rất xa, không gian xanh ở đây rất tốt, có núi giả có cây xanh có ao hồ, còn có sân tập thể dục để vui chơi sau bữa ăn.

Ô tô có thể chạy thẳng vào khu biệt thự, dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng, có một hàng rao cao màu trắng, trên tường trong sân trồng những đóa hoa hồng xinh đẹp, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa trong không khí.

Đây chính là thế giới của người có tiền, ngay cả không khí cũng thơm ngát.

"Bà chủ, chúng ta đến rồi."

Nghe thấy lời nhắc nhở của Phùng Thành, Tô Ngư Ngư ngồi dậy bước xuống xe, nhưng lại bị hàng người lớn phía trước chặn lại.

"Chào mừng cô chủ về nhà! Hoan nghênh hoan nghênh vô cùng hoan nghênh!"

Nữ giúp việc ở một bên nhiệt tình vỗ tay, còn nữ giúp việc bên kia thì tung những cánh hoa xinh đẹp lên, có thể nói là được phân công rõ ràng.

Tô Ngư Ngư: "..."

Cô xuyên vào một quyển sách Mary Sue sao? Cần gì phải chào đón lớn như vậy.

Trong lòng cô thầm chê bai một câu, sau đó nhìn thấy một ông lão cầm bó hoa hồng lớn xinh đẹp trên tay đi về phía cô, vẻ mặt tươi cười chào cô.

"Xin chào cô chủ, tôi tên là Lý Phúc Quý, là quản gian của nhà họ Bạc, mọi người đều gọi tôi là chú Phúc, chào mừng cô đến với nhà họ Bạc, gia đình lớn này tràn đầy tình yêu thương nhưng còn thiếu một nữ chủ nhân. Nhưng từ giờ trở đi thì cái nhà này đã được hoàn chỉnh rồi, đây là tâm ý của cậu chủ bảo tôi chuyển lời lại cho cô chủ."

Chú Phúc thân thiện cười đưa bó hoa hồng cho Tô Ngư Ngư, ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng trông đặt biệt đáng yêu, bọn họ đều ở đây để chào đón Tô Ngư Ngư.

Tô Ngư Ngư nhận bó hoa, nói: "Cảm ơn chú Phúc, mọi người khách sáo quá rồi."

Cô không ngờ màn chào đón lại hoành tráng như vậy, cũng không ngờ người nhà họ Bạc lại nhiệt tình đến thế.

Ánh mắt chú Phúc hiền hòa: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên cô chủ tới đây, chúng tôi cũng muốn để lại ấn tượng tốt với cô chủ."

Không hổ là người vợ được cậu chủ chọn, xinh đẹp, hào phóng, so với vị nhị tiểu thư nhà họ Tô kia tốt hơn rất nhiều.

Ấn tượng của Tô Ngư Ngư với ông ấy quả thật không tệ, một ông lão thân thiện tốt bụng: "Chú Phúc, gọi bà chủ nghe to lớn quá, nếu đã là người một nhà thì gọi cháu Tiểu Ngư là được rồi."

Cô rất không quen với cách gọi cô chủ này.

Chú Phúc mỉm cười đáp lại: "Được, vậy thì theo ý của cô chủ."

Tô Ngư Ngư: "..."

Vừa nghe theo nhưng lại vừa không nghe theo.

Ánh mắt chú Phúc rất hiền: "Bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời đi theo tôi."

Đập vào mắt là một phòng khách vô cùng cao quý sang trọng, trong phòng khách để rất nhiều đồ quý giá, hai bên tường treo những bức tranh nổi tiếng, dưới ánh đèn dày đặc lại càng trông đặc biệt đẹp đẽ.

Tông màu tổng thể nhẹ nhàng hơi nhạt, vừa đơn giản lại vừa tinh tế, dưới tấm thảm mềm mại làm điểm nhấn trông không hề quạnh quẽ vắng vẻ mà lại mang một vẻ đẹp khiêm tốn.

Rất phù hợp với khí chất của Bạc Tri Cảnh.