Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cá Mặn Nhãi Con Trở Thành Đoàn Sủng Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 2: Thị trấn người cá - Đói bụng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trò chơi có tổng hệ thống, mỗi người chơi lại có tiểu hệ thống riêng. Tiểu hệ thống là hệ thống phát sóng trực tiếp của mỗi cá nhân, có giao diện thuộc tính, trung tâm hệ thống, giao diện phát sóng trực tiếp. Mỗi người chơi chỉ có thể nhìn thấy giao diện phát sóng trực tiếp của bản thân mình.

Cố Lâm nhìn giao diện, cậu vẫn chưa biết chữ nhưng kỳ lạ là cậu có thể tự động xem hiểu được nội dung trên giao diện. Đại khái là hệ thống chiếu cố người chơi không biết chữ.

Cố Lâm nắm chặt quai balo Ultraman của mình. Cậu không phải quỷ nhỏ, không phải trẻ mẫu giáo. Hiện giờ cậu mới gần hai tuổi, cậu còn chưa đủ tuổi đi mẫu giáo chỉ được đi nhà giữ trẻ thôi. Thế giới nhân loại rất phiền toái, cứ nhất định phải đủ ba tuổi mới được đi mẫu giáo.

Cố Lâm là một con thú báo điềm lành non, đang nỗ lực tích cực dung nhập vào xã hội loài người. Cậu còn chưa hoàn toàn dung nhập đã bị kéo vào trò chơi phát sóng trực tiếp khủng bố này.

Vừa rồi cái gọi là hệ thống kia nói cậu phải ở lại đây ba ngày. Lần này xong đời rồi! Nếu anh cậu phát hiện ra ba ngày cậu không về nhà, chắc chắn anh ấy sẽ rất tức giận. Chắc chắn đứa nhóc là cậu đây sẽ bị đánh đòn.

Hay là chờ cậu tìm được tiểu trân châu đưa cho anh ấy, cứ nói ba ngày này cậu đi đào kho báu. Đúng rồi, cứ làm như vậy đi! Cố Lâm nắm chặt tay nhỏ, cảm thấy đầu nhỏ của mình rất là thông minh, ý tưởng thế này mà cậu cũng nghĩ ra được! Không hổ là Cố Lâm!

Cậu nhất định phải tìm được tiểu trân châu, chỉ có như vậy thì anh trai mới thật sự tin tưởng ba ngày cậu không về nhà là vì đi đào kho báu!

Tiểu hệ thống cá nhân 9527 của cậu nhận thấy được suy nghĩ này, muốn giải thích gì đó nhưng rồi nó lại cảm thấy hiểu lầm thế này ngược lại rất tốt. Có mục tiêu như vậy có thể kích phát cậu quyết tâm làm nhiệm vụ tìm trân châu, cho nên nó không mở miệng nhắc nhở.

Thời gian trong trò chơi không giống hiện thực. Ở trong trò chơi ba ngày, ở hiện thực cùng lắm là ba phút, bằng thời gian ngủ gật mà thôi.

Cố Lâm nghĩ kỹ nên giải thích với anh trai thế nào xong, cậu chuyển dời sự chú ý đến chuyện quan trọng hơn. Cậu sờ sờ bụng nhỏ xẹp lép.

Đói quá! Vừa rồi hệ thống nói nơi này gọi là thị trấn người cá, vậy cá đâu? Sao cậu chẳng thấy nổi một con vậy? Không biết cá ở đây có ngon không? Cũng may là cậu không kén ăn.

9527: “……”

Nó trói định một bá ký chủ khó lường gì thế này?!

*

Biết nhãi con này thật đúng là người chơi, tất cả người chơi khác đều trầm mặc.

Thoạt nhìn Cố Lâm thật sự quá nhỏ, cùng lắm là hai tuổi. Còn nhỏ như vậy đã bị kéo vào thế giới khủng bố đầy rẫy quỷ quái hoành hành, nhìn thế nào cũng thấy hệ thống đang trêu đùa mọi người. Người lớn còn rất khó bảo đảm có thể sống sót qua cửa, huống chi là một nhãi con non mềm không hề có sức phản kháng chứ? Nếu quỷ quái tới, nó còn không đủ miếng?!

Những người khác đều tỏ vẻ cảm thông và lo lắng cho tiểu nhãi con. Nhưng trước ranh giới sống chết, cho dù có cảm thông đến đâu thì trong lúc nguy cấp dưới tình huống khó bảo toàn tính mạng bản thân, không ai có thể lo cho cậu.

Sống chết có số! Nếu cậu may mắn thì có thể chết có thể diện một chút, nếu không may thì trở thành bữa tối của NPC. Có điều, có nhìn thế nào thì cũng thấy khả năng sau cao hơn chút.

Vừa rồi Tô Kiều nghĩ lầm Cố Lâm là quỷ nhỏ, bây giờ biết cậu là người chơi giống như bọn họ, tâm trạng cô trở nên phức tạp, nội tâm dâng lên cảm xúc thương xót và yêu mến.

Cô mới vừa vào đại học, còn chưa kịp trải nghiệm sự vùi dập và hiểm ác của xã hội. Trong mắt là cô là sự ngu xuẩn cực kỳ, trong lòng cực kỳ ngu xuẩn. Cô thấy Cố Lâm đi đường còn không vững, vậy mà vừa rồi cô còn đổ oan cho cậu, cô rất bối rối.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt Cố Lâm, nói với giọng dịu dàng: “Bạn nhỏ, em tên là gì vậy? Có muốn chị bế em không?”

Cố Lâm nói với giọng chưa cai sữa: “Em tên là Cố Lâm, cảm ơn chị, em có thể tự đi.”

Tô Kiều cong mi mắt, cười nói: “Vậy chị gọi em là Lâm Lâm được chứ? Vừa rồi chị thấy em đi đường còn không vững.” Cô chỉ vào chỗ vừa rồi bị đυ.ng vào.

Cố Lâm rũ lông mi dài như bàn chải, đáng thương vô cùng, nói: “Là vì em đói bụng.” Cho nên đi không nổi.

Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ thanh tú lên, giọng nói lanh lảnh: “Chị ơi, không phải là em cố ý đυ.ng vào chị, cũng không phải cố ý dọa chị, chỉ là em định nói xin lỗi chị mà thôi. Chị ơi, em xin lỗi nha.”

Cậu không chỉ ăn nói lưu loát mà còn rất logic.

Tô Kiều sắp bị manh hóa rồi. Đáng giận! Sao lại gặp được nhãi con đáng yêu mềm mại thế này ở game kinh dị chứ! Năm nay cô mười chín tuổi, chênh lệch tuổi cỡ này cậu hoàn toàn có thể gọi cô là dì, nhưng nhãi con trước mặt này lại ăn ngon nói ngọt gọi cô là chị.

Hơn nữa nhãi con này rất thông minh. Cô chưa từng nhắc đến chuyện mình bị đυ.ng vào vậy mà nhãi con có thể nghe ra được, còn lễ phép xin lỗi. Cho nên, không phải cậu cố ý dọa cô nên mới chọc cô mà chỉ là không cẩn thận đυ.ng vào cô nên muốn xin lỗi? Sao lại ngoan ngoãn như vậy chứ?!

Thật ra những người chơi khác cũng thương cảm cho Cố Lâm, dù sao cũng chỉ là nhãi con còn nhỏ như vậy. Nhãi con đáng yêu thì thôi đi lại còn lễ phép, ngoan ngoãn. Nếu không phải không đúng lúc, nói không chừng mọi người còn tranh nhau bế. Nhưng ai nấy vẫn là cảm thấy không thích hợp.

Nơi này là một trấn nhỏ bị sương mù bao phủ, xung quanh toàn là sương mù dày đặc, đường phố và các công trình kiến trúc đều bị bao phủ trong tầng sương mù.

Trên đường, ngoại trừ bọn họ là những người chơi mới vào trò chơi thì không có lấy nổi một bóng người, cảm giác giống như một thị trấn bị bỏ hoang. Ngoại trừ tiếng của bọn họ thì không nghe thấy được chút âm thanh nào khác, cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến lòng người không yên.

Khi mới vào trò chơi, tất cả mọi người kinh hồn táng đảm, nội tâm tràn ngập sợ hãi. Nhưng bọn họ phát hiện từ sau khi thấy nhãi con này không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng sinh động hơn. Bọn họ cũng quên mất nỗi sợ hãi, sự sợ hãi trong lòng trở nên vô hình, không thể hiểu được.

Mà chỗ không đúng nhất là nhãi con không hề sợ hãi. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo như búp bê sứ bình tĩnh đến mức không bình thường, chẳng khác gì đang ở nhà mình cả.

Cảnh tượng trước mắt này nhìn thế nào cũng thấy là một hiện trường khủng bố, ngay cả người lớn còn sợ chết khϊếp, vì sao một nhãi con lại không hề sợ hãi? Thường nghe nói nghé con mới sinh không sợ cọp, căn bản là cậu không lý giải được tình trạng trước mắt cho nên mới không sợ sao?

Bụng Cố Lâm reo lên một tiếng, bây giờ cậu chỉ quan tâm đến ăn, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Ngay cả chuyện vừa rồi hạ quyết tâm muốn tìm tiểu trân châu để chứng trong sạch với anh trai cũng bị cậu vứt ra sau đầu. Cậu nhìn nhìn sương mù càng ngày càng dày đặc, như này thì đi đâu mà tìm cá đây?

“Chị ơi.” Cố Lâm nhìn Tô Kiều, giọng nói non nớt, vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, lại thêm vẻ tủi thân, “Vì sao Cá Cá không xuất hiện? Bụng của em đói đến mức kêu reo rồi.”

Tô Kiều: “……”

Những người khác: “……”

Phòng phát sóng trực tiếp: “……”

Đúng cái suy nghĩ bọn họ đang nghĩ đến đấy à? Không phải đâu đúng không!
« Chương TrướcChương Tiếp »