Chương 13

Yến Phương Lâm lần lượt xem từng quyển sách, ngoài những quyển trên kệ, mấy chiếc hộp ở góc cũng không bỏ qua, hộp dán niêm phong, nhìn lớp bụi trên hộp, có lẽ Úc Thanh Trì chưa bao giờ mở ra.

Nam chính quy củ, sư phụ cho hắn xem gì, hắn mới xem cái đó.

Y phủi bụi trên hộp, mở ra, lòng còn chút hồi hộp.

Trong đó quả nhiên đều là bảo vật, y xem qua, trên đó ghi là từ Nguyên Anh trở lên mới có thể tu luyện, nhìn không giống bí kíp độc môn, so với trên kệ sách, cũng chỉ là khác biệt giữa sách giáo khoa cấp ba và đại học.

Y lại mở một hộp khác, thấy trong đó ngoài vài quyển sách, còn có nhiều tập tranh.

Y tiện tay mở ra xem, cảm thấy tim đập mạnh.

Cảm giác này dường như đã từng trải qua, y nhớ lại hồi học lớp bảy, có lần đi vào phòng cha mẹ tìm đồ, vô tình lật trong ngăn kéo ra một đĩa phim, cô gái trên bìa áo quần xộc xệch, cũng là cảm giác này.

Không ngờ lại là tranh Xuân Cung.

Y nhìn kỹ hơn, còn là tranh nam nam.

Ôi trời.

Tranh Xuân Cung thời cổ đại đã vẽ chân thật đến vậy sao? Tư thế trên bìa này có quá khó không, người xưa cũng chơi đùa thế này à? Lật mấy trang tiếp theo, vẫn có cốt truyện, nhân vật chính còn là một hòa thượng!

Y kích động thật rồi.

Y tự nhận mình không phải người dâʍ đãиɠ, nhưng thực sắc tính dã, trong căn phòng không người này, gặp phải truyện tranh dâʍ đãиɠ thế này, y không thể kiềm chế bản tính của mình, ngó đầu ra cửa nhìn một lượt, xác định Úc Thanh Trì đã ra ngoài.

Nơi này ngoài Úc Thanh Trì, không ai sẽ lên đây, mà Úc Thanh Trì tránh y như rắn rết, biết y ở đây chắc sẽ không vào lại.

Y xoa ngực, cố gắng kìm nén sự kích động, ngồi xếp bằng xuống.

Bộ truyện tranh Xuân Cung này tên là "Dụ Tăng".

Câu chuyện kể rằng vào triều đại nào đó, có một cao tăng đắc đạo, pháp danh Lưu Thanh, đẹp đẽ vô cùng, y đẹp trai đến nỗi xuống núi xin ăn, cũng bị các đại tỷ trêu chọc, cho đồ ăn còn sờ tay, nhìn trộm hắn tắm, còn có góa phụ ban đêm đến tận cửa, nói chung tất cả các mô típ truyện dâʍ đãиɠ đều có trong này.

Nhưng Lưu Thanh đại sư có định lực cực mạnh, không chút lay động, chưa từng phá giới.

Cho đến một ngày, trong chùa có một góa phụ xinh đẹp đến thắp hương.

Góa phụ này là thái thái của quan lại, họ Triệu, mới kết hôn chưa đầy nửa năm, chồng đã qua đời, Triệu thái thái một lòng giữ gìn trinh tiết, suốt năm chỉ mặc đồ đen, ăn chay niệm Phật, mọi người đều nói rằng nàng như này chắc chắn sẽ được trao cờ trinh tiết trong tương lai.

Thật là một tình huống nhảm nhí, góa phụ Triệu đến thắp hương, lại nhìn thấy Lưu Thanh đại sư dưới gốc cây bồ đề.

Yến Phương Lâm nhìn đến đây liền nghĩ, nữ nhân này chắc chắn sẽ yêu Lưu Thanh đại sư từ cái nhìn đầu tiên.

Quả nhiên, góa phụ này liền nảy sinh tình cảm, về nhà sau đó ăn uống không ngon, mắc bệnh tương tư, hơi thở thoi thóp, miệng lẩm bẩm vài tiếng "Lưu Thanh", "Lưu Thanh", rồi qua đời.

Ngay lập tức, chuyện "da^ʍ tình" của nàng ta bị mọi người biết đến, từ người vợ trinh tiết được mọi người kính trọng trở thành trò cười cho hàng xóm.

Góa phụ Triệu có một đệ đệ, tên là Triệu Tuyên Mỹ, hắn còn đẹp hơn cả tỷ tỷ, trong giới nam nhân g.ay là một tiểu thư, phóng đãng nhất, hắn nghĩ tỷ tỷ mình rơi vào tình cảnh này chắc chắn là do hòa thượng dâʍ ɭσạи dụ dỗ, quyết định báo thù cho tỷ tỷ.

Hắn tìm rất nhiều mỹ nữ từ lầu xanh đến dụ dỗ Lưu Thanh, muốn phá hoại danh tiếng của hắn, phá hoại tu hành của hắn, ai ngờ các mỹ nữ sử dụng đủ mọi mánh khóe, Lưu Thanh cũng không động lòng. Triệu Tuyên Mỹ nổi trận lôi đình, định tự mình ra trận.

Ôi trời ơi, thật cẩu huyết nhưng lại rất thú vị.

Triệu Tuyên Mỹ người cũng như tên, hóa trang thành cô nương cũng là một tuyệt sắc, tiếp theo giống như Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, à không, Bạch Cốt Tinh, hắn lần lượt hóa trang thành da^ʍ nữ, trinh phụ, tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng mặc kệ hắn dụ dỗ thế nào, Lưu Thanh đại sư giữ vững định lực của một cao tăng, không hề dao động.

Lần dụ dỗ cuối cùng thất bại, Triệu Tuyên Mỹ tức giận trước mặt Lưu Thanh đại sư, giật tóc mai, lau sạch phấn son, cởi bỏ váy áo thêu hoa, lộ ra thân nam nhi của hắn, mắng chửi Lưu Thanh.

Lưu Thanh đại sư không tức giận cũng không đáp, giữ nguyên phong thái của một cao tăng, lặng lẽ lần chuỗi tràng hạt trong tay.

Triệu Tuyên Mỹ mắng chửi xong, phẫn nộ quay về, không biết rằng đêm đó Lưu Thanh đại sư đi ngủ, lại mơ một giấc mơ xuân đầu tiên trong đời.

Trong mơ là Triệu Tuyên Mỹ mặc nam trang chửi rủa.

A a a a a a a.

A a a a a a a.

Thật hay thật thích thật quyến rũ thật bất ngờ!

Ban đầu y chỉ xem vì là truyện tranh dâʍ đãиɠ, không ngờ lại bị cuốn hút bởi cốt truyện.

Tiếp theo là gì, tiếp theo là gì.

Tiếp theo hắn lật trang, chết tiệt, hết rồi.

Chỉ còn lại một dòng chữ nhỏ: "Muốn biết sự việc tiếp theo, xin đón đọc phần sau."

Yến Phương Lâm vội vàng lật tung cái hộp, không tìm thấy tập sau.

Phụt, một ngụm máu.

Không tìm thấy nửa sau của "Dụ Tăng", nhưng y lại tìm thấy nhiều sách nhỏ hướng dẫn sinh hoạt Long Dương, còn có vài bức tranh Xuân Cung nam nam không có cốt truyện, và hai hộp cao bôi trơn.

...

Đây là... của nguyên chủ sao?

Chắc không phải của Triều Sơn đạo nhân chứ!

Nhưng những thứ này không quan trọng nhất, quan trọng nhất là, y muốn xem nửa sau!