Chương 7: Quỷ súc

Vài người lập tức chạy ra khỏi cửa.

Nếu bọn họ chạy nhanh, nói không chừng có thể cứu mập mạp.

Mặc kệ nói thế nào, đây là một mạng người.

Chỉ có khỉ ốm còn đứng tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi cũng, tôi cũng......"

Mấy cái người chơi mới vừa chạy đến cửa, đã gặp thôn dân đại ca vừa kéo con chó đen.

Trần Thiên hỏi: "Con chó đen kia đâu?"

Thôn dân đại ca nói: "Kéo lên xe lò sát sinh rồi."

Mấy người quýnh lên, nhấc chân muốn đi.

Thôn dân đại ca duỗi cánh tay ngăn bọn họ: "Mọi người muốn làm gì, hôn lễ sắp bắt đầu rồi."

Tâm cứu người của Trần Thiên, Trần Tình còn khẩn thiết hơn bọn họ, nhưng bọn hắn không biết nên nói thế nào, nói chó đen là người, NPC thôn dân sẽ tin?

Trần Thiên nói: "Chúng tôi không muốn ăn thịt chó, không muốn con chó đen kia chết."

Thôn dân đại ca cười: "Không phải mọi người nói chó đen ăn người sao, bởi vì mọi người nói như vậy, chúng tôi mới thay mọi người trút giận, sao lại không muốn con chó kia chết?"

Nụ cười của hắn rất bình thường, nhưng lời hắn nói lại khiến đáy lòng mọi người phát lạnh.

Đúng vậy, là bọn họ chỉ con chó đen ăn thịt người, thôn dân mới hành hạ con chó có thể là mập mạp, đưa nó đến lò sát sinh.

Ở góc độ nào đó, là bọn họ hại mập mạp, nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của con chó đen, sắc mặc mọi người đều không quá đẹp.

Đặc biệt là Trần Thiên, nghe thấy thôn dân nói, sắc mặt rõ ràng đã trắng.

Hắn là người đầu tiên suy đoán chó đen ăn thịt người.

Người trong thôn trang này vẫn luôn nhiệt tình hiếu khách, trên mặt thường mang nụ cười, lúc này thôn dân đại ca lại thu hồi cười, vô cùng nghiêm túc nói: "Thôn chúng tôi có người kết hôn, mọi người không đi chúc phúc, mà muốn đi xem một con súc sinh?"

Khi người chơi tiến vào trò chơi, đều ở trên xe tang nghe hệ thống giáo dục tuân thủ quy tắc trò chơi, thôn dân chính là NPC của trò chơi, người chơi biết phản kháng NPC không có kết cục gì tốt, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Đúng lúc này, Ninh Túc đi đến bên cạnh thôn dân đại ca, xé bỏ vẻ mặt giả dối, nói thẳng: "Không thể ăn thịt người, thịt người có độc."

"......"

Thôn dân đại ca ôn nhu nói: "Đương nhiên, chúng tôi không ăn thịt người."

Hắn xoay người nói với các người chơi: "Tôi đảm bảo với mọi người, sẽ không gϊếŧ con chó đen kia, mọi người mau lên xe tham gia hôn lễ đi."

Các người chơi lúc này mới hơi yên tâm, không mạo hiểm đi cãi lời NPC.

Người chơi lục tục lên xe.

Khi áo đen lên xe, trợ thủ của hắn, người của Ngân Hoa xã đoàn kéo hắn một chút, chỉ vào khỉ ốm còn đang lẩm bẩm trong sân, vẻ mặt hoảng hốt.

"Phế vật!" Áo đen cười nhạo một tiếng: "Bảo người đi kêu hắn một tiếng, không nghe lời sẽ không bao giờ quan tâm hắn nữa."

Bọn họ ngồi ở chiếc xe cuối cùng, khi lên xe trong xe còn không có những người khác, trợ thủ nhíu mày nói: "Cả đêm qua, manh mối hữu dụng không nhiều lắm, phó bản cấp hai quả nhiên không đơn giản như vậy."

"Đúng là không đơn giản như vậy." Áo đen vuốt ve Tỏa Hồn Thằng trong tay, nói: "Tôi vừa đi xem camera, phát hiện một điểm thú vị sự."

"Ngày chúng ta vào biệt thự, thời gian trên màn hình camera là 5 năm trước."

Trợ thủ sửng sốt: "5 năm trước? Là bối cảnh phó bản này ở 5 năm trước, hay chúng ta tiến vào trò chơi đặt chân ở thôn Hòe Dương 5 năm trước?"

Áo đen cười, đôi mắt dài nhìn hắn "Cậu nói đi?"

Trần Thiên, Trần Tình ngồi ở xe đầu tiên, vừa lên xe, Trần Tình đã nói: "Anh, anh đừng để trong lòng, việc này không thể trách anh."

Trần Thiên đè cái trán, mệt mỏi "ừm" một tiếng.

Trần Tình nhíu mày nói: "Hiện tại phương hướng càng ngày không mờ mịt."

Trần Thiên nói: "Hiện tại manh mối càng ngày càng loạn, chúng ta vẫn nên trở về vấn đề lúc đầu, điều tra thôn vì sao có tiền như vậy."

"Chúc Song Song và phù dâu nói chuyện khá tốt, em gia nhập vào, hỏi cô ta làm công việc gì, nhà tân lang gia làm gì."

Trần Tình: "Được!"

Ninh Túc, Chúc Song Song, Tô Vãng Sinh ngồi ở chiếc xe giữa, vừa lên xe, Tô Vãng Sinh đã nói chuyện tối qua cho Chúc Song Song, Chúc Song Song nghe xong cũng hoảng hốt.

Tầm mắt cô chậm rãi chuyển qua túi áo Ninh Túc, không biết có phải ảo giác của cô hay không, hình như cô nhìn thấy nó đang di chuyển trong túi.

Cô xoa mắt, xác thật nhìn thấy tròng mắt đang động đậy.

Ninh Túc đánh cái túi một phát.

Chúc Song Song: "......"

Tròng mắt cô phát đau: "Cậu nhẹ chút, đừng mạnh quá."

"Đây thật sự là tròng mắt của tiểu quỷ?" Chạy vội đm đôi mắt chạy mất, đây là loại quỷ gì?

Ninh Túc nói: "Lập tức sẽ biết, tôi đoán tiểu quỷ ở phòng tắm tối hôm qua chính là đứa bé tôi nhìn thấy ở lò sát sinh."

Bọn họ giống nhau, đều là đứa trẻ đã đến tuổi bước đi, nhưng lại bò trên mặt đất, giống như động vật.

Đoàn xe đến nhà tân lang, lần nữa đi qua lò sát sinh, lần này không chỉ là ba người Ninh Túc chú ý, những người chơi khác cũng gắt gao nhìn chằm chằm lò sát sinh.

Người chơi khác muốn nhìn con chó đen có ở đây hay không, lò sát sinh này thế nào.

Khi xe sắp đi qua lò sát sinh, Ninh Túc chậm rãi mở mắt, ánh mắt tinh chuẩn dừng ở căn phòng âm u trong góc.

Đứa bé kia bò lại đây, trên mặt chỉ còn một đốm sáng, là cái mờ nhạt kia.

Khoé miệng Ninh Túc hơi nhếch lên, vỗ tròng mắt trong túi.

Xe dừng lại trước nhà tân lang.

Khi bọn họ xuống xe, tân lang và tân nương đang đứng ở cửa.

Đôi phu thê thay hỉ phục truyền thống Trung Quốc, trên đầu tân nương đội mũ phượng bằng vàng ròng, dưới ánh mặt trời lấp lánh diễm lệ.

Khi hai người lơ đãng đối diện, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, sáng như ánh sáng mặt trời.

Tân lang nhìn thoáng qua váy tân nương dính một hạt bụi trần, nửa quỳ lau sạch sẽ cho cô, lại nhìn chân tân nương, ngẩng đầu hỏi: "Mệt sao? Vẫn nên đi giày đế bằng đi?"

Tân nương nhấp môi cười "Không cần, trong hôn lễ em phải đi cao gót xinh đẹp."

Tân lang cười sủng nịch: "Được."

Ánh mắt hắn nhìn tân nương thật ôn nhu, thẳng thắn nói: "Anh bên này có chút phong kiến, hình thức hôn lễ rườm rà, hôm nay vất vả cho em."

"Nói cái gì vậy, đây là hôn lễ của chúng ta." Tân nương bắt lấy tay tân lang, cười ngọt ngào: "Càng chú ý càng cho thấy anh để ý, không phải sao? Sao em lại cảm thấy vất vả được."

Tân lang và tân nương nhìn nhau cười, trên mặt tân nương mổi lên một tầng hồng nhạt.

Phù dâu cười nói: "Thật là, lại rải cẩu lương, chịu không nổi, mau vào đi thôi, có thể bắt đầu rồi."

Hỉ đường được trang hoàng lộng lẫy, xung quanh đều là sắc thái vui mừng, hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm nở rộ, giá nến kim sắc khắc hoa mang điềm lành phú quý, trong hỉ đường đứng rất nhiều người.

Rất nhanh bọn họ đã biết phong kiến rườm rà trong miệng tân lang là như thế nào, vì sao tân nương lại vất vả.

Thôn này truyền thống, nam nữ kết hôn cùng ngày, người thân nhà trai đưa cô gái bao lì xì, xem như nhận cô gái là người nhà, cô gái nhận bao lì xì, cúi đầu một cái, nhận trưởng bối nhà trai là trưởng bối của mình.

Tân nương mặc một thân áo cưới đỏ, đỉnh đầu đội mũ phượng nặng trĩu, quỳ trước một thau đồng lớn sâu.

Đầu tiên và bố tân lang, lão thả một bao lì xì thật dày vào thau.

Tân nương lập tức dập đầu.

Người chủ trì hôn lễ ở một bên cười nói: "Tân nương này dập thật tốt, tôi nghe được tiếng vang, ở thôn chúng tôi dập đầu càng vang tâm càng thành, đối nhà chồng càng thân."

Tân nương sửng sốt một chút, lại dập một cái thật vang với bố tân lang.

Bố tân lang cười nói: "Tốt tốt!"

Tân nương vốn còn có chút bất an, lúc này nở nụ cười yên tâm, cô đổi giọng gọi: "Ba."

Tân lang phụ thân cười cười, không nói gì.

Người thứ hai là mẹ tân lang, vẫn là một bao lì xì thật dày.

Dập bố rất vang, đương nhiên mẹ cũng không thể kém, tân nương lại dập một cái vang dội.

Thật ra sau cái dập đầu thứ nhất, phía sau không thể nhẹ.

Đây là ngày đầu tiên tân nương đến nhà, nhận thân, cho ai nhẹ cũng sợ người khác để ý.

"Bang!", "bang!", "bang!"......

Thân thích nhà trai rất nhiều, đang xếp hàng lần lượt, không biết đến khi nào, trán của tân nương đã hơi nhăn, động tác có chút cố sức.

Có một thân thích tiến lên ném một bao lì xì, tân nương theo thói quen tính dập một cái.

Khi đứng dậy, phát hiện người nọ không rời đi.

Người đàn ông trung niên mang gương mặt hơi béo đỏ hồng, nhẹ nhàng ném một bao lì xì vào thau đồng, như là bố thí, cười tủm tỉm nhìn tân nương: "Dập đi."

Tân nương sửng sốt một chút, lại dập một cái.

Tiếp theo lại là một bao lì xì rơi xuống, lại dập một cái.

Chúc Song Song cảm thấy có chút quá mức, liếc sang một bên không muốn nhìn mặt người đàn ông, cái thoáng qua này lại khiến cô nhìn thấy chuyện quá mức hơn.

Cách đó không xa có mấy người cầm một đống bao lì xì thật dày, nhét những tờ tiền mệnh giá nhỏ, bọn họ một người tay cầm mấy chục đến trăm cái bao lì xì, theo thứ tự đi tới bên này.

Người phụ nữ trung niên tiến đến, bà ta cười ném một cái vào thau đồng.

Tân nương đã có chút choáng váng đầu, dập cái đầu tiên, ngẩng đầu nhìn trong tay bà ta có vài trăm cái hồng bao nhàn nhạt, cùng nụ cười khó có thể hình dung, mờ mịt mà quay đầu nhìn về phía tân lang.

Tân lang lo lắng nhìn tân nương, nôn nóng đứng đó, nhìn thấy trán tân nương, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Trong mắt hắn tràn đầy tình yêu.

Tân nương thấy thế, cười trấn an hắn, quay lại đầu cắn răng, mỗi bao lì xì rơi xuống, dập một cái vang.

"Bang!", "bang!", "bang!"...... âm thanh dập đầu vang lên bên tai mỗi người.

"Thật quá đáng!" Chúc Song Song thấy trán tân nương đã xuất huyết, không nhịn được muốn tiến lên, bị Tô Vãng Sinh dùng sức túm chặt cổ tay.

Chúc Song Song cắn răng, nghe âm thanh kia, oán hận cúi đầu.

Cô lớn lên trong một thành phố phồn vinh, nơi đó tiên tiến phát đạt, tư tưởng cởi mở.

Bố cô cũng dạy, phải tôn trọng tập tục ở khu vực khác, nhưng đây...... đây không phải vũ nhục người khác sao!

Không biết tân nương dập mười mấy cái, vết máu trên trán đã đã thực rõ ràng.

Nơi này bố trí tráng lệ vui vẻ, chữ hỉ màu vàng treo đối diện với cửa, hàng trăm chân đèn được điêu khắc bằng vàng, nến đỏ dày thắp lên ánh sáng vàng rực rỡ.

Ngọn nến càng ngày càng ngắn, sáp nến màu đỏ chảy ra, giống như máu trên trán tân nương, nhỏ vào váy cưới khi cô ngẩng đầu.

Có người thay đèn cầy đỏ mới, một bộ, lại một bộ.

Ngọn nến không ngừng chiếu sáng nụ cười của từng người trong hỉ đường, bọn họ đứng ở đó, nhìn hỉ tân nương, người duy nhất quỳ, mỗi lần tân nương dập trán đầy máu, trên mặt sẽ lộ ra nụ cười xán lạn, sẽ trầm trồ khen ngợi một tiếng, hoặc vỗ tay một chút.

Trong tiếng "bang bang", người chơi ngày càng trầm mặc.

Bọn họ đi vào thôn này, thôn này người nhiệt tình hiếu khách, trên mặt mỗi thôn dân đều nụ cười.

Nụ cười này làm người chơi thả lỏng.

Giờ khắc này nụ cười đó lại làm bọn họ phát lạnh từ tận đáy lòng.

Bọn họ giống như vẫn luôn thích cười như vậy, còn mang theo nụ cười như vậy nhìn cái gì?

Tân nương quỳ lạy không biết bao nhiêu người, mũ phượng nặng nề trên đỉnh đầu đã không nâng được dạy.

Cái trán của cô dán trên sàn nhà màu đen, máu trên trán bị sàn nhà màu đen hấp thụ.

Tiếng khen ngợi trầm trồ và vui cười cũng ngừng lại, dần dần yên tĩnh.

Giống như không có thân nhân muốn lên nữa, người chơi vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài cửa dừng lại có hai chiếc xe dừng lại, sáu người mặc quần áo nghiêm chỉnh bước vào.

Hỉ đường một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng âm thanh chúc phúc.

Đứng đầu là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, hào hoa phong nhã, hắn chống quải trượng đi đến trước mặt tân nương, thả một bao lì xì dày vào thau đồng.

Cô dâu gục đầu trên mặt đất vốn đã có chút không thanh tỉnh, nhưng lỗ tai cô ẩn ẩn nghe được tiếng bao lì xì rơi vào chậu, không hề nhẹ, cho cô chút hy vọng mỏng manh.

Cô dùng hết sức lực toàn thân, ngồi dậy dập đầu một cái.

Người đàn ông ôn hòa nói: "Cầm đi."

Phản ứng của tân nương đã rất chậm, qua một hồi lâu, mới phản ứng lại người đàn ông bảo cầm bao lì xì.

Cô chỉ nghĩ đến nơi đây, đã vô lực tự hỏi có bao nhiêu bao lì xì trong chậu, vì sao phải cầm thứ này.

Cô duỗi cánh tay run rẩy, cầm lấy bao lì xì khác biệt đó trong tay.

Người chủ trì khom lưng nói với cô: "Đây là cha nuôi của tân lang, em muốn gọi là gì?"

Tân nương hoảng hốt, thanh âm khàn khàn mỏng manh, đổi giọng gọi: "Ba."

Người đàn ông trung niên cười, hắn duỗi tay dừng trên trán tân nương, ôn hoà nói: "Đúng, đứa trẻ ngoan."

Cảm nhận được độ ấm trên trán, tân nương không biết vì sao cái mũi đau xót, vô thức muốn khóc.

Cô giống như lần nữa có thêm chút sức lực mỏng manh, khi một người phụ nữ trạc tuổi khác tiến lên đưa bao lì xì, cô lại dập đầu, nhận lấy bao, theo người chủ trì dẫn đường, gọi một tiếng: "Mẹ".

Người phụ nữ cũng đáp lại cô, ôn nhu sờ mặt cô: "Về sau chính là người một nhà."

Sáu người này rất ôn hoà, bởi vì bọn họ ôn hoà, tân nương vốn đã kinh hoảng không dám ngẩng đầu lại run rẩy dập đầu sáu cái.

Sau khi dập đầu với người thứ sáu, qua bốn giờ, cô rốt cuộc đã hôn mê bất tỉnh.

Trong nháy mắt khi cô ngất xỉu, bà lão lớn tuổi nhất trong hỉ đường vỗ vào chân, hưng phấn đến mức nếp nhăn trên mặt run rẩy, mở to miệng không có răng cười to: "Ngất đi rồi! Thật tốt quá! Hôn lễ cát tường, về sau nhất định sẽ rất thuận lợi!"

Hỉ đường vang lên tiếng cười vui vẻ, âm thanh chúc phúc và tiếng vỗ tay, kèn xô na vui mừng dựng lên.

Chúc Song Song và phù dâu đi lên đỡ tân nương, Trần Tình nhìn thoáng qua Trần Thiên, cũng đi qua.

Trong tay tân nương cầm hai bao lì xì dày nặng, màu của chúng còn đậm hơn bao lì xì thông thường.

Khi hai cô gái nâng, trán tân nương rơi ra một giọt máu.

Tô Vãng Sinh nhìn chằm chằm bao lì xì màu đỏ máu, nhíu mày.