Chương 38

Lục Đông Ngôn không thể nghe tiếp được nữa, cậu ta kéo Thời Dư đi trong ánh mắt nghi ngờ của anh trai hậu cần.

Thời Dư tức giận ‘hừ’ một tiếng bị Lục Đông Ngôn kéo tới phòng cấp cứu, nhìn thấy Cố Tiền Khiêm cả mặt đầy máu đang canh giữ trước cửa phòng cấp cứu. Cô nhịn đau lấy một hộp bánh ngọt từ trong túi không gian ra đưa đến trước mặt Cố Tiền Khiêm.

“Không phải bác sĩ nhỏ đã nói rồi sao? Anh trai cậu chỉ là mất máu nhiều quá thôi, chứ không có nguy hiểm gì, bao lâu rồi cậu chưa ăn gì? Cái này cho cậu đấy.”

Cố Tiền Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt cậu ta giăng đầy tơ máu, hốc mắt cũng đỏ lên. Khi nhìn thấy Thời Dư, bỗng nhiên trong lòng cậu ta cảm thấy tủi thân, cậu ta cũng không cầm bánh ngọt mà đột nhiên rơi nước mắt.

Thời Dư lần đầu tiên thấy cậu ta như vậy, liền hoảng sợ: “Này này này, đừng khóc, bánh ngọt của mình đều lấy ra cho cậu.“

Cố Tiền Khiêm ngưng khóc mỉm cười, lấy bánh ngọt cô đưa qua ăn một miếng, lại đưa tay qua nói: “Đưa cho mình thêm mấy cái nữa.“

“Mấy cái?” Thời Dư cất cao giọng, nhưng lại thành thật lấy bánh ngọt trong túi ra, trong miệng lẩm bẩm: “Cậu ăn ít một chút, mình chỉ còn có vài cái, bằng không mình đưa cho cậu ống dinh dưỡng…”

Tuy nói vậy nhưng Thời Dư vẫn lấy ra mấy cái bánh ngọt đưa đến trước mặt Cố Tiền Khiêm.

Cố Tiền Khiêm không khách khí lấy hết, ăn từng cái một, ăn hết thì sự tủi thân trong lòng cũng biến mất rất nhiều, cậu ta hỏi: “Khi nào cậu trở lên lợi hại như vậy? Không phải cậu nói sẽ không điều khiển cơ giáp sao?”

Lục - bị ép làm người tàng hình - Đông Ngôn : “?”

Lúc trước Thời Dư gạt cậu ta là mình biết điều khiển cơ giáp.



Sau khi Thời Dư và Cố Tiền Khiêm trở thành bạn cùng bàn, cậu ta thường xuyên dẫn cô đi khắp nơi. Có một lần, Cố Tiền Khiêm mời cô đi xem triển lãm cơ giáp, còn rủ cô thử cảm giác điều khiển cơ giáp nhưng bị Thời Dư từ chối một cách dứt khoát, hơn nữa nói đời này sẽ không bao giờ điều khiển cơ giáp.

Vì sao chuyện cũ bị lôi ra vậy??

Thời Dư nghĩ, dù có phải giả ngu cũng không thể tự vả miệng được. Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, Phong Hiểu mặc áo blouse trắng đi ra từ bên trong.

Cố Tiền Khiêm không quan tâm chuyện khác nữa nhanh chóng đi lên hỏi: “Bác sĩ, anh trai tôi sao rồi ? “

“Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ.”

Phong Hiểu cũng cảm thấy có hơi kỳ quái, vết thương của Cố Minh Trạm lành có hơi nhanh, giống như đã tiêm thuốc chữa trị trước, nhưng khi kiểm tra thì không có thành phần của thuốc trong cơ thể anh ta.

Nhưng mà kẻ có tiền cũng có ít nhiều thủ đoạn bảo vệ mạng, cho nên Phong Hiểu cũng không nghĩ nhiều, đưa nhẫn cơ giáp và túi không gian trong tay cho Cố Tiền Khiêm: “ Đây là đồ vật trên người anh cậu, cậu nhớ giữ cẩn thận. “

Cố Tiền Khiêm nhanh chóng ‘ừ, ừ’ trả lời.

Người đã không sao, Thời Dư cảm thấy tình trạng lúc này của cậu ta thật chật vật, nên muốn dẫn cậu ta đi rửa mặt. Ngay lúc này, loa thông báo nơi tị nạn vang lên.

【 Mong tất cả mọi người trong nơi tị nạn chú ý, hiện tại Tạ đoàn trưởng quân đoàn Tài Quyết đã tiếp nhận toàn bộ Hải Lam Tinh, 5 phút sau Tạ đoàn trưởng sẽ phát biểu. Mong mọi người có thể đảm bảo kết nối thông tin ở Hải Lam Tinh được duy trì. Nhắc lại lần nữa…】



Thời Dư chưa ý thức chuyện gì đang xảy ra, thì liên tục nghe ‘cmn’ ngoài hành lanh phòng cấp cứu, còn có những giọng nói nhỏ: “ Vậy mà Tạ đoàn trưởng tới đây?” “Trời ơi, có phải tôi nghe nhầm không??” “Lần này nhất định chúng ta có thể rời khỏi Hải Lam Tinh rồi!!” “Sinh vật không biết tên chờ chết đi!!!” Cứ truyền vào tai cô.

Cô nhìn qua Phong Hiểu vàLục Đông Ngôn, thấy trong mắt hai người có chút kích động.

Bỗng nhiên Thời Dư có chút tò mò với vị Tạ đoàn trưởng này là người ra sao, cô rất tò mò nên đã hỏi như vậy, liền nhận rất nhiều ánh mắt quỷ dị.

Phong Hiểu nói không lên lời nhìn cô, chuẩn bị phổ cập kiến thức, trí não của họ xuất hiện màn hình ảo.

Trên màn hình ảo, một chàng trai mặc quân phục màu đỏ sậm, cài cổ áo tới cổ, bộ dáng lạnh lùng cấm dục. Vốn dĩ là một thân thể gầy gò lại có sức mạnh làm người ta an tâm.

Mái tóc dài màu bạc được buộc cao ở sau đầu, vốn dĩ khuôn mặt lạnh nhạt giờ thêm vài phần sắc bén, nhưng vẫn đẹp như tranh vẽ, chiếc cầm hoàn mỹ, nhan sắc ma mị* ấy làm nhiều người ở trước màn hình ảo phải thét chói tai.

*Chỉ vẻ đẹp lạnh lùng, sắc bén, đầy quyến rũ

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh nhạt của chàng trai từ màn hình ảo truyền đến.

“Tôi là quan chỉ huy quân đoàn Tài Quyết - Tạ Dữ Nghiên, từ giờ trở đi, Hải Lam Tinh sẽ do tôi đảm nhận điều chỉnh phòng tuyến.”

Giọng nói của anh lạnh lùng, không dài dòng, chỉ một câu đã nói rõ thân phận và mục đích.

Thời Dư sờ sờ cằm, nheo mắt cười.