Chương 47

Trên mặt Phong Hiểu thoáng hiện lên sự mất tự nhiên, cậuanh suy nghĩ một chút rồi bấm một dãy số.

Bốn người chớp mắt một cái, liền thấy trên màn hình ảo xuất hiện khuôn mặt của Tạ Dữ Nghiên.

Khá lắm, anh bạn Phong Hiểu này biết mọi thứ, anh ấy biết số của Tạ Dữ Nghiên.

“Chuyện gì?”

Trong danh sách người chết một nghìn năm đột nhiên có một cái xác vùng dậy, không biết có phải là nhàm chán quá mà tìm anh nói chuyện phiếm hay không, Tạ Dữ Nghiên tạm dừng cuộc họp và bắt máy liên lạc.

"Anh Dữ Nghiên, bên cạnh anh có ai không? Em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Nó rất, rất quan trọng. Nó có liên quan đến nguồn gốc của thảm họa trên Hải Lam tinh."

Tạ Dữ Nghiên lập tức cau mày, anh nhỏ giọng nói với người bên cạnh tạm dừng cuộc họp, sau đó đi vài bước, nói: "Em nói đi."

Phong Hiểu trực tiếp lấy ra hộp thủy tinh trong tay Lạc Hạ Từ đặt trước màn hình ảo chiếu nó lên dưới dạng 3D cho Tạ Dữ Nghiên xem.

Tạ Dữ Nghiên nheo mắt lại khi nhìn thấy mẫu vật con bướm, Thời Dư biết rằng anh ấy nhất định đã nhận ra mẫu vật con bướm này là mẫu vật trong phòng triển lãm lúc đó.

“Em lấy nó ở đâu?” Tạ Dữ Nghiên hỏi.

“Bây giờ không có thời gian để hỏi mấy chuyện này, anh Dữ Nghiên hiện tại anh đang ở nơi tị nạn nào? Em lập tức mang thứ này đến, Trùng tộc có thể khóa chặt vị trí của thứ này. nơi tị nạn của chúng em vừa bị Trùng tộc tấn công, hiện đang sơ tán, bây giờ không thể chịu được thêm một cuộc tấn công nào nữa”.

Tạ Dữ Nghiên cũng không hỏi nhiều, đầu óc anh nhạy bén, không cần suy nghĩ cũng đoán được nguyên nhân Phong Hiểu muốn gửi con bướm xám cho anh, liền nói ra vị trí một nơi tị nạn. Anh còn không yên tâm mà dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tạ Dữ Nghiên nhìn hình ảnh con bướm xám sống động trên màn hình ảo, ngón tay gõ gõ trên bàn. Vị trí của anh và Phong Hiểu rất nhanh đã được định vị, anh chọn ra một con đường ít nguy hiểm nhất sau đó gửi bản đồ qua.

Sau khi làm xong những việc đó, anh nối lại liên lạc với Tạ Giang Táp.

Ngay khi nói chuyện xong, Phong Hiểu thấy bốn cặp mắt đang nhìn mình, Thời Dư sờ cằm và nói: “Anh Dữ Nghiên? Cậu thậm chí còn có cả số máy của anh ấy, thật không nhìn ra nha.”



Mấy chữ cuối cùng cô còn kéo dài giọng, cố ý pha trò.

Cố Tiền Khiêm cũng hùa theo “Tớ không nhìn ra đó.”

Lục Đông Ngôn cũng không muốn nổi bật giữa đám đông: “Không nhìn ra...”

Lạc Hạ Từ từ chối cùng bọn họ làm trò: “...”

Phong Hiểu nhịn không được đảo mắt: "Đây là lúc để ý chuyện này sao? Tớ đi đây."

Thời Dư đứng dậy, khoác vào cổ anh ấy: “Cậu đi đâu vậy? Chiếc cơ giáp chạy chậm hơn rùa bò của cậu có phải định sang năm mới đưa tới nơi không? Đưa thứ đó đây, tớ đi cho.”

Phong Hiểu: “...”

Thời Dư có lẽ là người duy nhất trên thế giới nói rằng cơ giáp cấp SSS chạy chậm.

“Không được, cậu vừa mới bị thương” Lời vừa ra khỏi miệng Lục Đông Ngôn liền im lặng.

Cố Tiền Khiêm lập tức nhướn mày: “Cậu bị thương rồi?”

Thời Dư trừng mắt: “Bị thương gì chứ, chỉ là bị một con nhện nhỏ đánh trúng, có tính là bị thương sao?”

Phong Hiểu yếu ớt bổ sung: “Bạch tuộc nhện cấp SSS, nó thực sự nhỏ.”

Thời Dư: “...”

Khá lắm, bác sĩ nhỏ giờ đã học được kiểu âm dương quái khí rồi, trước đó rõ ràng chỉ có thể cầm giấy chứng nhận mà mắng người.



Sau hai, ba phút giằng co, bốn người thống nhất để lại Cố Tiền Khiêm trên xe bay.

Đương nhiên là Cố Tiền Khiêm kịch liệt phản đối quyết định này nhưng cũng vô ích bởi vì cậu taanh ấy bị thương và anh trai cậuanh ấy là Cố Minh Trạm vẫn chưa tỉnh lại. Nếu như Cố Minh Trạm tỉnh lại, Cố Tiền Khiêmanh ấy còn phải giải thích với anh trai mình rằng mẫu vật bươm bướm đã bị lấy đi.

Cố Tiền Khiêm nghe đến đây thì sững sờ, cậuanh ấy không biết mục đích Cố Minh Trạm cầm theo mẫu vật này là gì nhưng hẳn phải có lý do anh ấy mới không vứt bỏ mẫu vật này bất kể sống chết.

Cố Tiền Khiêm chỉ có thể bất lực nhìn bốn người lái cơ giáp rời khỏi xe bay, sau khi suy nghĩ, cậuanh quyết định đến bên cạnh bảo vệ Cố Minh Trạm.

Sau khi rời khỏi quân đoàn xe bay, họ đã gửi cho Thẩm Hàn một tin nhắn nói rằng bốn người họ nhận được mệnh lệnh từ Tạ Dữ Nghiên.

Thẩm Hàn đối với chuyện này nửa tin nửa ngờ, sợ lũ trẻ này sẽ gây chuyện, hiện mọi người đang sơ tán anh không thể dùng cơ giáp để đuổi theo bọn họ được, vì vậy liên tục dặn dò họ đi đường cẩn thận, đồng thời cũng gửi tin nhắn về tổng hành dinh để xác nhận thực hư. thật may vì đã nhận được hồi âm xác đáng.

Lâm Tạ vẫn còn đang hôn mê, áp lực của anh ấy rất lớn, anh ấy không muốn bất cứ ai ở đây xảy ra chuyện.

Đương nhiên tốc độ bay của cơ giáp không thể bằng xe bay nhưng lại là mục tiêu cũng tương đối lớn, rất dễ thu hút sự chú ý của Trùng tộc.

Nhưng may mắn thay, tất cả các tuyến đường mà Tạ Dữ Nghiên chọn đều tránh được Trùng tộc, khoảng thời gian đầu bốn người di chuyển rất thuận lợi.

Nhưng rất nhanh thứ “hút trùng khí” đã phát huy tác dụng của nó, bọn họ đi ngang qua nơi có Trùng tộc ở gần thì chúng liền bị thu hút một cách khó hiểu. Họ không ngừng bị truy đuổi dù cho đã uống thuốc.

Cảm giác bị một đám Trùng tộc đuổi theo thật khó diễn tả được bằng lời, Thời Dư lo lắng nhưng cũng thấy buồn cười, cô cảm thấy giống như vào ngày tận thế bị một đám xác sống đuổi theo vậy.

Nhưng chẳng mấy chốc thì cô không cười nổi nữa.

Trên không trung lần lượt xuất hiện những con ong khổng lồ, eo thon mông to, đôi cánh vo ve rung rinh phát ra sóng âm chói tai.

Để so sánh với các loài trong Trùng tộc như giun đất và đỉa đen thì những con ong này đẹp hơn rất nhiều. Những con ong này gần đây được ghi chép trong sách nghiên cứu của Hải Lam tinh, sức chiến đấu của chúng từ cấp S đến cấp SSS.

Nhưng trước mặt bốn người không chỉ một hay hai con mà là một đàn.