Chương 119: Cùng ăn cơm no

Những kẻ theo dõi Triệu Lăng Vũ quả thật bám theo Sứ đoàn rời Nhược Á, nhưng bọn họ đến nơi không người thì cắt đuôi.

Crow và Khải Tư cùng về Nhược Á.

Mang theo Nhậm Sinh và hài tử, hắn lo lắng, nhưng để cậu và các con lại, hắn còn lo hơn, nhất là khi đã biết một chút về những tính toán từ trước của Chapman.

Hắn không thể đánh rắn động cỏ được, cuối cùng chỉ có thể trộm trở về…

Trên đường quay lại, Triệu Lang Vũ một phút cũng không dám nghỉ ngơi, cho tới khi mẹ Phương Thành Quân, Phương Bán Lam nữ sĩ, ngăn bọn họ lại. Phương Bán Lam hàng năm du lịch ngoài liên bang, vài năm mới về một lần, mà trước đó không lâu nàng mới về nhà.

Khi đó nàng muốn về xem phụ thân lớn tuổi và con trai chưa thành hôn ra sao, định ở lại 2 năm, không ngờ vừa về đã nghe tin Phương lão gia tử không còn nữa… Tuy quan hệ hai người không phải quá tốt, nhưng cha mình qua đời, cơn giận dữ vẫn dâng lên ý nghĩ báo thù.

Phương Bán Lam không giống như Đằng lão, tính cách sáng sủa thực lực không hề kém, lúc du lịch bên ngoài cũng quen biết nhiều người, trong đó đa số là người các hành tinh khác, ở Nhược Á cũng không ít, nghe Triệu gia nói cái chết của Phương lão gia tử, Nhược Á cũng có liên quan, mà con trai,

“con dâu” và các cháu của mình đều đã tới Nhược Á xong, nàng lập tức liên lạc bạn bè mình, sau đó vọt tới Nhược Á. Thế nhưng đến Nhược Á rồi, lại không cách nào tới gần đế tinh, cướp một phi thuyền Nhược Á vẫn bị máy chủ bao trùm khu vực kiểm soát không cho thông qua… Cuối cùng Phương nữ sĩ giả làm người Nhược Á, để người nọ đưa nàng vào đế tinh, nhanh chóng xác định phi thuyền của Triệu Lăng Vũ.

Phương Bán Lam gặp Triệu Lăng Vũ, hai người đều ngụy trang, không ai nhận ra ai…

Triệu Lăng Vũ lo việc mình bất ngờ trở lại bị bại lộ, không muốn đội tuần tra phát hiện, trực tiếp đánh ngất người kia giao cho Phương Thành Quân.

Phương Thành Quân nhìn người này càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng khi thấy tình hình Nhược Á không ổn, thậm chí Chapman phát động chỉnh biến hình ảnh xong, cái gì cũng không quan tâm nữa.

Hai đứa con trai Phương Thành Quân còn đang trong hoàng cung, một khắc kia, hắn đối với mẹ mình có chút giận cá chém thớt.

Phương Bán Lam giờ thấy đặc biệt may mắn Nhậm Sinh và những người khác bình an vô sự… Lúc hắn đánh ngất nàng, thật sự làm nàng sợ chết khϊếp.

Nhậm Sinh cũng chưa đến mức ăn giấm chua, chỉ muốn biết Phương Bán Lam là ai, sau khi biết ngọn nguồn rồi, lại thoải mái nói: “Ta nói

cô, Triệu Lăng Vũ là của ta, sau này không được tùy tiện động thủ động cước biết không?”

“Ngươi yên tâm, tiểu hài tử non nớt vậy ta không có hứng thú?” Phương Bán Lam vỗ ngực tỏ vẻ.

“Có non thật, nhưng thật ra cũng rất tốt.” Nhậm Sinh đáp.

Người bị cho là “non”, Triệu Lăng Vũ: “…”

“Các ngươi biết hiện tại là cái gì không?” Kinns rốt cục nói.

“…”

“Cái gì mà non chứ! Triệu Lăng Vũ thật sự quá già rồi! Ta nói ta sao cảm giác như nam thần nhìn quen lắm, hóa ra là gương mặt đại diện cho Dựng tử đan! Lúc ấy ta chỉ cảm thấy hắn thật xinh đẹp, không nghĩ tới giờ thoạt nhìn còn quá nhỏ, khiến người khác chỉ biết á khẩu…” Tiểu chiến sĩ vẫn bình luận không ngừng.

Lúc Triệu Lăng Vũ mở máy liên lạc, thấy dòng tin này, cạn lời luôn!

“Xin lỗi, người này nói hơi nhiều.” Kinns nói. Vị tiểu gia kia chính là đồ đệ của Nguyên soái, bọn họ phải trông chừng hắn cẩn thận, tránh cho hắn bị trả thù!

Lại nói tiếp, bọn họ tuy trước muốn Dựng tử đan, nhưng nhiều người chướng mắt nhân loại, hiện tại… Nhậm Sinh và Triệu Lăng Vũ, không thể nghi ngờ khiến bọn họ phải nhìn với cặp mắt khác xưa!

“Ta nói, nam thần tuy xinh đẹp, nhưng quá nhỏ, mặc cơ giáp khiến ta ý loạn thần mê, không mặc cơ giáp chỉ có thể khiến

ta nổi lên tình cha con mà thôi, kỳ thật mê người nhất vẫn là mỹ nhân hồng y tóc đen kia…” Tiểu chiến sĩ nói xong, Phương Bán Lam cao hứng vuốt ve mái tóc, không ngờ giây tiếp theo tiểu chiến sĩ đã bị người tha đi rồi, nhất thời có chút thất vọng.

“Ba ba, ta muốn đi xuống.” Đại oa đột nhiên lên tiếng.

Triệu Lăng Vũ thả nó xuống, Đại oa đột nhiên xách một người ngập trong bùn đất lên, bữa ăn này nó mới ăn một nửa, nửa kia phải để dành không được lãng phí… (các hủ nói xem, với tốc độ lớn như thánh gióng thế này, liệu từ “ăn” nên hiểu theo nghĩa nào?)

Người được Đại oa kéo ra tất nhiên là Chapman vừa hô cứu mạng mà hoàn toàn bị bỏ ngoài tai rồi, Đại oa thực ra là muốn hút khô hắn, nhưng trong mắt mọi người thì đó lại là hành động hảo tâm… Triệu Lăng Vũ biết rõ, nhưng không giải thích làm gì, ngược lại một đám bị Phương Bán Lam đóng băng khi nãy đang rã đông dần, năng lượng dật tán khıêυ khí©h người ta hút cạn.

Cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua rất là đáng xấu hổ! Hơn nữa nếu không cố gắng, nói không chừng ngày nào đó…

“Chapman…” Kinns nhìn nam nhân dưới chân Đại oa kêu lên từng chữ không ngừng, khom lưng khoác Chapman lên cổ, sau đó mặt vốn không biểu tình đột nhiên nở nụ cười: “Dị năng hoàn toàn biến

mất, không khả năng khôi phục. Vận khí ngươi thật tốt, thân thể không quá nhiều thương tổn, còn có thể sống lâu nữa… Không có dị năng sẽ bị đày lên cao nguyên, ngươi chống cự nên áp dụng hình phạt cao nhất… Sau này mang theo thiết bị đi thu dọn rác trên đế tinh.”

Vẻ mặt nhẹ nhõm vì sống sót sau tai nạn của Chapman biến mất, Kinns lấy một chiếc khăn tay ra lau, tùy tiện ném, vừa khéo rơi trên mặt Chapman.

Hắn vì báo thù làm không biết bao nhiêu việc, lúc này lại bị người báo thù lại…

Bộ đội biên phòng nhanh chóng bắt người rời khỏi hiện trường, Will đại đế nhìn đống đổ nát xung quanh, cười với Triệu Lăng Vũ: “Đi thôi, Hoàng hậu có một đảo nhỏ, phong cảnh rất đẹp.”

“Có ăn sao?” Nhị oa không biết từ lúc nào đã chui vào ngực Phương Bán Lam, vừa nhìn bộ ngực kỳ kỳ của Phương Bán Lam vừa hỏi. (ờ, cái này chắc là từ nhỏ đến lớn chưa thấy ngực phụ nữ bao giờ thôi ấy mà, tuổi thơ cũng hơi bất hạnh nhỉ)

“…Đương nhiên là có.” Bất quá với sức ăn của ngươi kia, muốn no thì hơi khó…

Lại nói, bạn đời và hài tử của Triệu Lăng Vũ, đều cổ quái… Will đại đế nhìn Nhậm Sinh cùng Đại oa mới hai ba tuổi, hơi bị shock, nhưng ngay lập tức bình thường trở lại.

Nhậm Sinh và mấy hài tử kia là do

vấn đề về chủng tộc, dựa theo tin tức từ nhân loại liên bang truyền tới, Nhậm Sinh này cũng là đột nhiên lớn lên…

Chính là, tự dưng lớn lên vậy không thành vấn đề sao? Trí tuệ có phát triển tương đương không? Tuổi của Nhậm Sinh nên nói là nhiều hay ít đây?

Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu Will đại đế, hắn đột nhiên thấy mình thật rảnh… Chuyện nhà người ta mình quản nhiều như vậy để làm gì? Còn không đi lo cho lão bà và hài tử của chính mình đi!

Đỡ lấy Hoàng hậu bên người, khí thế sắc bén của Will đại đế biến mất, lại trở về nhu hòa như trước.

Đảo nhỏ của Hoàng hậu vô cùng lớn, phong cảnh lại tuyệt đẹp, mấy người vừa lên phi hành khí đã nhìn thấy một nữ nhân dáng người nóng bỏng ở trên rồi.

“Adela, ngươi đi đâu vậy?” Hoàng hậu lập tức hỏi.

“Ta tới xem tên kia.” Adela hướng đám người Triệu Lăng Vũ, gật đầu chào hỏi.

Tuy Adela không nói rõ cụ thể, nhưng nghe lời nàng nói, Hoàng hậu chỉ biết nàng còn quan tâm Chapman, vẻ mặt có chút phức tạp.

Will đại đế ngược lại tươi cười nói: “Chúng ta mau vào đi thôi, tiện thể tranh thủ nghỉ ngơi.” Trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ đều mặt xám mày tro, hiện tại yêu cầu bức thiết là cho mình nghỉ ngơi một chút.

Người máy hướng dẫn xong, Nhậm Sinh và Nhị oa tranh tắm rửa xong, chờ ở bàn ăn, rốt cuộc ăn hết hoa quả điểm tâm trên bàn xong, những người khác mới lục tục kéo đến.

Will đại đế ngồi ở vị trí chủ vị, vốn có chuyện vô cùng quan trọng muốn công bố, hiện tại nhìn thấy Nhậm Sinh và vài cái hài tử bộ dáng trông mong gì đó, đột nhiên cảm thấy nếu mình làm như vậy, sẽ rất vô nhân đạo…

“Mọi người ăn cơm trước đi, rồi ta có chuyện muốn nói.” Will đại đế quyết định không bỏ bom, sau đó thấy những người đang ăn cơm đều giật mình, bởi không nói thì cũng ăn cả rồi.

=================