Chương 4

Thẩm gia ở kinh thành cũng khá có tiếng, nếu người bình thường chỉ đánh nhau thì làm sao có thể kinh động đến Binh Mã ti.

Nếu cô nhớ không lầm thì người đánh nhau với Thẩm đại thiếu có lẽ là con trai thứ của Vương ngự sử, mà cũng vì xung đột lần này mà Vương ngự sử mới để mắt tới Thẩm gia, sau này trở thành quân cờ của nữ chính.

Điều này cũng chưa tính là gì cả, điều quan trọng nhất là đại phản diện, lão cha Thẩm, vì dạy cho con trai mình một bài học, đã tàn sát vô số nữ tử phong trần của Phiêu Hương Lâu trong đêm khuya tĩnh lặng ngay trước mặt Thẩm đại thiếu, phạm phải tội ác tày trời… Nhưng những điều này so với việc tạo phản sau này cũng chỉ là một vấn đề nhỏ.

Đau não quá đi mất!

Trước khi cân nhắc có nên ngăn cản hay không, Thẩm Thiên Họa cần phải suy xét một vấn đề trước, cô có thể ngăn ông ta lại được không? Đó là nhân vật đại phản diện cuối cùng đó.

Dù thế nào cũng phải thử xem, dù sao cũng là mười mấy mạng người.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Họa đứng dậy khỏi giường nói: “Chuẩn bị kiệu đi, ta muốn ra ngoài.”

Gã sai vặt dẫn xe ngựa đi tới, Thẩm Thiên Họa dẫn theo hai nha hoàn đi thẳng đến Phiêu Hương Lâu, cô vẫn chưa có quen thuộc với mọi thứ ở đây, có hai nha hoàn này che đậy, thì cô có thể thoải mái hơn một chút.

Lúc này, ở ngoài Phiêu Hương Lâu có hai đội quan binh, chặn đường những người muốn vào xem náo nhiệt, sau khi Thẩm Thiên Họa xuống xe, liền có một gã sai vặt đi trước dọn đường, nhưng cũng không mất nhiều công sức mà mọi người đã chủ động nhường đường.

“Thì ra cô ấy chính là tiểu thư của Thẩm gia, nghe nói cô ấy đã đầu độc chết di nương của mình từ khi còn rất nhỏ, ở Thẩm gia cô ấy rất độc đoán…”

“Di nương đã tính là gì, cô ta còn hại chết hơn nửa số nô tỳ trong phủ, ta còn nghe nói cô ta vốn dĩ có một thứ muội, đáng tiếc chính tay cô ta đã bóp chết nàng ấy!

"Sao ta nghe nói là thứ đệ…”

“Cũng có khả năng là một thứ đệ một thứ muội…”

“…”

Phía sau truyền đến tiếng xì xào, Thẩm Thiên Họa cố gắng bình tĩnh lại, khó trách nguyên chủ lại tức giận như vậy, loại tin đồn này vốn chỉ là mấy câu nói bừa sau bữa ăn, nhưng càng lan rộng lại nó càng trở nên thái quá, mà càng trở nên thái quá thì nó lại càng lan truyền nhanh hơn.

Thật là nói hươu nói vượn!

Tiểu thứ muội kia không phải bị tiểu thư nhà các nàng bóp chết, rõ ràng là tiểu thư đẩy nàng ta xuống hồ rồi chết đuối!

Bạch Cập và Đào Tử tức giận đến mức muốn lao tới đánh họ một trận.

Bầu không khí trong phòng tiếp khách của Phiên Hương Lâu phía trước cũng không được tốt lắm, mặt đất bừa bộn, mùi trà tỏa ra từ tách trà vỡ hòa trộn với mùi phấn son, lẫn trong mùi thơm nồng của rượu, vô cùng cổ quái.