Chương 6

Trong ấn tượng của Thẩm Thiên Họa, lão cha Thẩm là một kẻ vô cùng tàn nhẫn và nham hiểm, để đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, ông ta sẽ không ngần ngại đưa con gái của mình đến hoàng cung và cử người đến giám sát.

Ngoài ra, lão cha Thẩm còn đặc biệt giỏi khống chế lòng người, không chỉ dễ dàng thu phục đông đảo cận thần trong triều đình, mà còn một tay huấn luyện đứa con trai duy nhất Thẩm Thiên Linh từ một tên ăn chơi trác táng trở thành phiên bản thứ hai của mình.

Nếu không phải nguyên chủ quá ngu ngốc, ước chừng lão cha Thẩm đã có thể hoàn thành việc lớn, từ trong ngàn xương khô héo đoạt được hoàng quyền, một kẻ ác mang chí lớn như vậy sao có thể quan tâm mấy lượng bạc lẻ?

Thẩm Thiên Họa bối rối, nhưng rất nhanh liền yên tâm, kịch bản phim truyện đại nữ chủ quá chú trọng vào hình tượng của nữ chính, cho nên nhân vật phụ tự nhiên sẽ ít chữ viết, những thứ quá chi tiết đều không thể này ra, cho nên cô cũng không cần phải lo lắng quá.

Sau khi nhìn thoáng qua tổn thất của Phiêu Hương Lâu, Thẩm Thiên Họa lấy ra một túi bạc, ý cười không đạt đến đáy mắt, nhẹ nhàng nói: "Đủ chưa?

”Đủ đủ đủ! Ai nha, quý nhân, thật là xấu hổ…" Vẻ mặt tú bà vui mừng, vội vàng nhận tiền, lén nhìn Thẩm Thiên Họa, thấy sắc mặt cô không thay đổi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Thiên Họa cùng tiểu nha hoàn ra khỏi Phiên Hương Lâu, lão cha Thẩm đã đưa Thẩm Thiên Linh bất tỉnh nhân sự vào xe ngựa, xa xa chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe.

Lúc này, một gã sai vặt chen ra khỏi đám người, cung kính nói: “Tiểu thư, lão gia đang vội về nhà cứu thiếu gia nên đã dẫn người về trước, giờ cũng đã muộn rồi, lão gia cũng bảo người nên về sớm, đừng trì hoãn ở bên ngoài nữa."

Thẩm Thiên Họa hơi nhướng mày, nghi hoặc vừa bị cô đẩy lùi lại hiện lên lần nữa, cô cũng không biết có phải lão cha Thẩm thật sự quan tâm đến con trai hay không, nhưng mới đi một hai bước đã sắp quên mất con gái, như thể đang trốn tránh cô vậy.

"Chẳng lẽ là thất sủng rồi? Ài, Thẩm đại nhân cũng thật xui xẻo, gia môn bất hạnh..."

"Có thể không bị thất sủng sao? Dám động tay vào nữ nhân của Thẩm đại nhân, chẳng phải là đang tìm chết sao..."

"Gia môn bất hạnh..."

Bên tai truyền đến đủ loại tiếng xì xầm bàn tán, thanh âm không lớn nhưng cũng không nhỏ, chủ tớ ba người đều có thể nghe rõ.

Thẩm Thiên Họa trước đó đã tham gia giới giải trí, từ lâu đã quen với việc không quan tâm đến ý kiến

của người khác, nhưng hai nha hoàn của cô lại không dễ dàng tiếp nhận như vậy.

Bạch Cập không biết lấy từ đâu ra một con dao lớn, tua rua màu hồng nhạt ở chuôi dao bay bay trong không trung, lưỡi dao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi.

Hai tay Đào Tử chống eo, đứng giữa đường bắt đầu mắng: "Đồ khốn kiếp, đến cô nương nhà ta mà các ngươi cũng dám nghị luận à? Cẩn thận ta cắt lưỡi các ngươi mang đi ngâm rượu đấy!"

Thẩm Thiên Họa: "..." Bình tĩnh! Đừng lãng phí thời gian nữa!