Chương 3

Giọng nói của Trịnh Thanh Phân so với Điền Đông Tú thì nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng không có biện pháp khác, rốt cuộc vẫn là con rể, cũng không thể mắng giống như con trai mình được, lời bà nói ra còn ohair xem con rể có hay không mất hứng.

Đáng thương cho Tân Dũng bị ba nữ nhân đang nổi giận trừng mắt nhìn, cũng không rảnh mà lo nối sống sinh hoạt không lành mạnh của nữ nhi. Ông đem đồ ăn trong nồi xào nốt rồi để ra bàn, ho nhẹ hai tiếng sau, ông mang vẻ mặt ngượng ngùng mà mời một đại gia đình vào ăn cơm.

Trong nhà mấy người phụ nhân đối với tính tình của Tân Dũng cũng khá hiểu biết, cũng biết ý tứ của ông lúc này là muốn đem chuyện này cho qua.

Tân Dũng là người có tính theo kiểu truyền thống ngày xưa, luôn coi trọng mặt mũi, không mấy khi khen con cái.

Dù trong lòng cảm thấy nữ nhi rất có tiền đồ cũng không biểu hiện ra ngoài, cho dù là ông làm sai chuyện, lời nói nói ra sai cũng ngại chính mình mặt mũi, cũng sẽ không nói một tiếng xin lỗi với nữ nhi. Mở miệng kêu mọi người vào ăn cơm, cũng đã xem như ông ấy chịu thua rồi.

Trần Mạn nhìn chồng một cái, hoả khí trong lòng liền bốc lên, mở miệng định quở trách một phen, bất quá Tân Chỉ thấy thế nhanh tay lẹ mắt kéo mẹ mình một phen.

Tân Chỉ từ nhỏ đã có thói quen ba sẽ giáo dục mình mọi thứ, cũng không để tâm những lời nói vừa nãy.

Tân Chỉ biết trong lòng ba cũng quý nàng, chẳng qua là nghiêm phụ từ mẫu sao* , ở Hoa Quốc cũng có rất nhiều người kiểu truyền thống này, rất nhiều người cũng giống ba Tân Chỉ, hảo hảo ăn một bữa ăn trưa, nàng cũng không muốn chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà làm cả gia đình đại chiến.

Bị nữ nhi lôi kéo như vậy, hoà khí trong lòng Trần Mạn cũng tiêu tán không ít, cùng Tân Dũng ở cùng nhau hai mươi mấy năm vợ chồng.

Kỳ thật Trần Mạn cũng hiểu rõ, ông ấy à, chính là suy nghĩ trong lòng không thể chê, nhưng miệng hơi thối. Lúc này trưởng bối hai bên đều ở, nếu bọn họ làm ầm lên cũng không dễ nhìn.

Nghĩ thông suốt xong, Trần Mạn cũng không nói thêm gì nữa, Tân Chỉ thấy bà hạ hoả vội vàng đứng dậy đi đến tủ khử trùng lấy bát đũa.

Tân Chỉ vừa đi đến tủ khử trùng bên cạnh, liền cảm giác được dưới chân một chận động đất rung chuyển, nàng còn chưa phản ứng lại mông đã ngồi dưới đất.

Trên mặt đất chính là gạch men sứ cứng rắn, Tân Chỉ bị ngã không nhẹ, nàng cảm thấy mông bản thân đã tê rần hết một mảng.

Thấy Tần Chỉ té ngã, Trần Mạn cùng đám người Điền Đông Tú kêu lên: "Tiểu Chỉ."

Đây là..... Động đất?

Trong đầu nàng xoay vòng vòng cũng không rảnh lo mông, một bên giãy dụa đứng dậy một bên hướng người nhà mình hô to: "Là động đất, đừng tới đây, mau chạy ra bên ngoài."

Động đất cũng không thể ở trong nhà, mái ngói với tường mà sụp xuống thì bọn họ cũng bị chôn ở phía dưới.

Cũng may bên ngoài phòng bếp chính là bãi đỗ xe, bọn họ chạy đến chỗ đất trống bên cạnh tránh né.