Chương 7

Tân Chỉ phân tích lý trí: "Việc cấp bách trước mắt chính là đem tình huống hiện tại tìm hiểu là như thế nào?"

Tân Chỉ sau khi nói xong, Tân Dũng cũng gật đầu phụ hoạ: "Tiểu Chỉ nói đúng, ở chỗ này mãi cũng không giải quyết được gì, ta xem tạm thời hẳn là không có động đất. Ta về trước phòng bếp đem di động lấy tới, xem xem có thể liên hệ được với ai không. Chỉ cần có thể liên hệ được với bên ngoài là sẽ có người tới cứu chúng ta."

Tân Dũng nói xong mọi người cũng đều đồng ý, ở nơi hẻo lánh không có ai, vẫn nên cùng người bên ngoài liên hệ một chút.

Tân Dũng lo lắng còn dư âm động đất nên cũng không dám ở trong nhà quá lâu, liền chạy nhanh vào phòng bếp cầm di động cùng chìa khoá xe rồi phi ra bên ngoài.

Nhà họ Tân tổng cộng có ba chiếc xe, một chiếc xe điện ba bánh dùng để xuống ruộng kéo đồ ăn, một chiếc minibus dùng để lên huyện thành mua sắm, còn lại một chiếc xe điện bình thường Trần Mạn hay đi, hiện giờ đều ở trong bãi đỗ xe.

Tuy là ở trong núi, nhưng thời tiết bên ngoài cũng nắng nóng, Tân Chỉ cùng mọi người đứng trong bãi đỗ xe không bao lâu, cái trán cũng một đổ một trận mồ hôi.

Khi Tân Dũng cầm chìa khoá xe ra, người một nhà cuối cùng cũng có thể vào xe tránh nóng.

Nhà họ Tân tổng cộng có năm chiếc điện thoại di động, xác định cả năm đều không có chút tín hiệu nào. Ngay cả khi Tân Dũng thử gọi cuộc điện thoại khẩn cấp cũng là báo không gọi được.

Tân Dũng thất vọng buông di động, tay vuốt tóc: "Tình huống có chút không đúng, hiện giờ đỉnh chomoluma đều có người canh, địa phương quỷ quái này một chút tín hiệu đều không có, chẳng lẽ chúng ta bị dịch chuyển đến bên trong rừng rậm nguyên thuỷ?"

Tân Chì hỏi phụ thân: "Người cảm thấy có khả năng sao? Động đất chỉ có thể đem người chôn vùi dưới nền đất, không nghe nói tới còn có thể mang người cùng nhà không tổn hại chút gì vào tận trong rừng nguyên thuỷ."

Đối với tình huống trước mắt, Tân Chỉ kỳ thực đã có chút suy đoán, bất quá còn cần phải chứng thực xem sao.

Di động hiện lên đã là hai giờ chiều, thời gian này đã sớm qua giờ ăn cơm, Tân Chỉ xách ra một túi đồ ăn vặt từ trong cốp xe mà nàng vừa mua lúc sáng cho cả nhà.

Tân Dũng đối với những đồ nữ nhi đưa qua như khoai lát, bánh nướng, bánh quy đều không có hứng thú. Tâm tâm niệm niệm chỉ nghĩ đến món xương sườn hầm cùng muối tiêu lúc trưa chính mình đun còn chưa kịp ăn.

Trách ông trời, sớm không động đất, muộn không động đất, cố tình lại ở thời điểm cả nhà bọn họ ăn cơm lại động, chờ bọn họ ăn cơm xong rồi động không được sao.

Sau một hồi lăn lộn, người nhà họ Tân đều có chút chật vật, đặc biệt là Tân Chỉ, trên người mặc váy rộng, lại đi chân trần, thật sự nhìn không ra hình dánh nào.

Tân Dũng tiện tay cầm một chai nước khoáng vặn ra uống, quay đầu thương lượng nói: "Nếu không lại chờ thêm nửa giờ, nếu không còn dư chấn chúng ta chở về ăn cơm?"

Cũng đã giữa trưa, cả nhà bọn họ cũng không thể ở mãi trên xe chờ được.

Trong xe mở điều hoà thật ra cũng không nóng, nhưng bình xăng cũng không chịu nổi kho bật suốt như vậy. Điều hoà bật nửa ngày, bình xăng cũng phải tiêu tốn một lượng lớn.

Tình huống trước mắt như thế nào không ai biết được, nói không chừng có thời điểm cần dùng đến xe. Bình xăng này tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm một chút.

Thật ra trong nhà vẫn có máy phát điện bằng năng lượng mặt trời, là thời điểm Nông Gia Nhạc vừa khai trương, trong thôn cải biến lại mạch điện, đoạn thời gian trong thôn mất điện, Tân Dũng đã mua về cấp điện cho tủ đông trong nhà.

Cho nên xe ba bánh cùng xe điện cũng không lo hết điện.

Bất quá chung quanh đều là núi, xe ba bánh cùng xe điện lại không dễ đi, vẫn là ô tô dễ đi hơn.

Điền Đông Tú tuổi lớn, làm việc càng cẩn thận hơn. Tân Dũng vừa dứt lời, bà liền vội nói: "Ta đi lấy đồ ăn lót bụng một chút."

TV bởi vì trận động đất vừa rồi nên bị chôn tromg đống phế tích, nhìn thôi cũng thấy sợ.

Cả nhà bọn họ toàn người lớn, vẫn nên lo liệu mọi thứ ổn thoả một chút thì hơn.

Con trai là sức lao động duy nhất trong nhà, cháu gái còn bé như vậy, mới nhàn nhã được mấy ngày, cũng không thể mạo hiểm.

Con dâu cùng thông gia không thể sai sử, cho nên Điền Đông Tú tính toán chính mình tự động thủ, dù sao bà tuổi lớn, sống cũng đủ rồi, có việc gì cũng không lo.

Đề nghị của Điền Đông Tú được mọi người nhất trí tán thành, nhưng người trở về cũng không là bà, mà là Tân Dũng.

Là nam nhân duy nhất trong nhà, Tân Dũng không yên tâm để Điền Điền Tú bà đi lấy một mình nguy hiểm. Lão thái thái chân cẳng không nhanh nhẹn, nếu gặp phải động đất lần nữa, đến sức chạy còn không có.

Ông sức lớn, lại phản ứng mau, nếu gặl phải động đất còn có thể chạy thoát nhanh hơn.

Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Tân Dũng đi từ từ vào phòng bếp, nhưng mà động đất trong tưởng tượng cũng không diễn ra.

Đồ ăn trên bàn làm lúc trước đã bay hết nhiệt, nhưng vẫn còn một chút hơi ấm, mùa hè ăn cũng không sợ bị đau bụng.

Tân Dũng vui mừng phát hiện nồi cơm điện vẫn ở trạng thái dữ ấm, ông lại đi đến bồn rửa bát mở vòi thử, có nước!

Vặn bếp ga thử, vẫn có ga.

Tân Dũng để bát đũa lên một khay, cao hứng chạy ra phòng bếp, vừa chạy vừa kêu: "Các ngươi khẳng định không tin, phòng bếp còn có điện, tủ đông cùng nồi cơm điện cũng có, bếp còn có thể bật, vòi nước cũng vẫn chảy."

Nhà mình bị dịch chuyển đến nơi kì quái này, vốn dĩ Tân Dũng đã chuẩn bị tốt tinh thần điện nước đều bị cắt đến khi cứu viện tới.