Chương 4

Kiều Thư Á thở dài: "Ôi trời, con mình giỏi thế này, ba mẹ hết lo bị bắt nạt rồi!"

Phong Hữu Sơ: "Chính xác!"

Phong Ngâm: "..."

Phong Ngâm: “……” (*▼_▼) Và thế là, khi còn rất nhỏ, cậu đã hiểu rằng ông bà nội ngoại không đồng ý với cuộc hôn nhân của ba mẹ, nên họ đã dẫn cậu bỏ trốn cùng nhau.

(*▼_▼) Thông tin này hơi nhiều, nhưng cậu hiểu được mà.

(*▼_▼) Chỉ là không biết ông bà nội ngoại là ai thôi.

Ba mẹ lại tiếp tục kiểm tra cho Phong Ngâm.

Năng lực ảo linh thể hiện giới hạn tối đa của một pháp sư ảo linh, và hiện tại, họ đang kiểm tra cấp độ ảo linh của Phong Ngâm.

Cấp độ ảo linh: C.

Hai người lại mừng rỡ vô cùng.

Ba Phong: “Hồi ba cỡ tuổi con chỉ mới cấp D thôi, con của ba giỏi quá đi mất!”

Mẹ Phong ôm Phong Ngâm rồi hôn chụt chụt lên má cậu liên tục.

Phong Ngâm cố nhịn, nhưng cuối cùng không chịu nổi, cậu dùng bàn tay bé xíu đẩy nhẹ mẹ ra. Với sức mạnh bẩm sinh cấp 3S, cậu đã may mắn thoát khỏi cảnh bị mẹ hôn thêm.

Phong Ngâm từ chối không cho mẹ hôn tiếp cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mẹ Phong chút nào. Bà đã quen với việc này rồi. Hôn được cái nào thì hôn, miễn bà vui là được! Bà mừng rỡ nói: “Ôi trời, con cưng của mẹ nhỏ xíu mà đã giỏi thế này rồi, ba mẹ chẳng phải lo chuyện con bị bắt nạt ở trường nữa đâu!”

Ba Phong: “Đúng vậy!”

Tiếp theo là hai bài kiểm tra khác.

Mức độ thân thiện với ảo linh.

Điều này không liên quan đến pháp sư ảo linh mà liên quan đến các nhà phù phép.

Chỉ khi đạt một mức độ thân thiện nhất định mới có thể trở thành một nhà phù phép.

Mức độ thân thiện với ảo linh còn chia ra làm hai loại: thân thiện với thú linh và thân thiện với khí linh.

Kết quả kiểm tra mức độ thân thiện của Phong Ngâm cũng bình thường, thậm chí không đạt được mức C để trở thành nhà phù phép – nhưng đây cũng là tình trạng của hầu hết mọi người.

Dù là gia đình Phong hay nhà Kiều của mẹ, cả hai đều là gia tộc pháp sư ảo linh, nên họ chẳng ngạc nhiên lắm với kết quả này.

Bài kiểm tra cuối cùng là về sức chịu đựng, hay còn gọi là kiểm tra sức bền.

Sức chịu đựng thể hiện thời gian một pháp sư ảo linh có thể duy trì sự tồn tại của ảo linh.

Nếu sức chịu đựng không đủ, ảo linh sẽ bị ép quay trở về cơ thể chủ.

Với các nhà phù phép, sức chịu đựng còn thể hiện thời gian làm việc và khả năng phục hồi.

Kết quả cho thấy, sức chịu đựng của Phong Ngâm đạt đến cấp 3S.

Sau một loạt bài kiểm tra, đôi vợ chồng trẻ đầy năng lượng đã cùng nhau tổng kết.

Ba của Phong: “Thể chất cấp 3S!”

Mẹ Kiều Thư Á: “Sức mạnh tinh thần siêu cấp 3S!”

Ba của Phong: “Năng lực ảo linh siêu cấp 3S!”

Mẹ Kiều Thư Á: “Mới ba tuổi rưỡi mà đã có ảo linh cấp C!”

Ba của Phong: “Sức chịu đựng cấp 3S!”

Mẹ Kiều Thư Á: “Ngoại trừ mức độ thân thiện với ảo linh, thì tài năng của con mình toàn là siêu cấp 3S hoặc 3S!”

Ba Phong Hữu Sơ: “Thiên tài!”

Mẹ Kiều Thư Á: “Yêu nghiệt!”

Ba Phong: “Giỏi ghê!”

Mẹ Kiều: “Đỉnh của đỉnh luôn!”

Sau một hồi chấn động bởi kết quả, hai người nhìn đứa con cưng với đôi mắt lấp lánh, tự tin rằng từ nay về sau, họ không cần phải lo chuyện con mình bị bắt nạt nữa.

(*▼_▼) Phong Ngâm mặt không cảm xúc nghĩ: Haha, bị bắt nạt á? Nực cười.

(* ̄︶ ̄) Bị bắt nạt là chuyện không thể nào xảy ra.

Đúng vậy.

Cho đến khi cậu bị ba mẹ không đáng tin này gửi đến nhà trẻ, Phong Ngâm vẫn nghĩ rằng mình sẽ không bị bắt nạt đâu.

Thế nhưng, suy nghĩ đó chỉ kéo dài đúng một tuần.

Sau một tuần, Phong Ngâm đã bị Dung Tuyết Tuyết cưỡng... hôn.

Lại còn hôn lên môi nữa chứ.

Với sức mạnh thể chất vượt trội, Phong Ngâm không thể nào nhúc nhích được.

Đó là lần đầu tiên trong đời cậu biết thế nào là “bị bắt nạt”!

Phong Ngâm: “……”

Phong Ngâm: “…………”

Ngày hôm đó, Phong Ngâm trở về trong trạng thái bị sụp đổ hoàn toàn.

Ba mẹ gọi một bàn đầy thức ăn ngoài, cả gia đình ba người cùng ngồi ăn tối.

Phong Ngâm thì hồn để trên mây, trong đầu cứ lặp lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Trong lúc ăn cơm, ba mẹ bắt đầu nói về thiên tài của Đế Tinh, rồi không lâu sau, chủ đề lại quay về đứa con cưng của mình.

Kiều Thư Á: "Vẫn là con cưng nhà mình đỉnh nhất!"

Một số ba mẹ thì sợ con mình tự mãn, sẽ cố dìm nó xuống, nói rằng nó không giỏi như nó nghĩ. Nhưng Kiều Thư Á thì không, cô thích khen ngợi con cưng của mình đủ mọi cách.

Phong Hữu Sơ: "Đúng vậy, Ngâm Ngâm là niềm tự hào của chúng ta!"

Kiều Thư Á hô lớn: "Con cưng nhà mình siêu giỏi, cả đời chẳng bao giờ phải lo bị bắt nạt!"

Phong Hữu Sơ cũng hô lớn theo: "Đúng vậy!"

Phong Ngâm: "..."

QAQ. Phong Ngâm còn nhỏ tuổi mà đã phải gánh gồng hình tượng idol, lòng cảm thấy nặng nề vô cùng. Cậu thật sự ngại nói ra rằng hôm nay, cậu đã bị bạn cùng lớp bắt nạt đến mức không nhúc nhích được, còn bị người ta cưỡng hôn, mất cả nụ hôn đầu rồi.

Nghĩ đến sức mạnh khủng khϊếp từ đâu tới của Dung Tuyết Tuyết, cậu thăm dò gọi: "…Ba, mẹ."

Hai người trẻ liền đồng loạt nhìn về phía Phong Ngâm.

Phong Ngâm nói: "…Con không muốn đi học nữa."

Phong Hữu Sơ: "Ồ."

Kiều Thư Á: "Ồ."

Phong Ngâm: "?"

Kiều Thư Á: "Nhưng không được đâu."

Phong Ngâm: "Tại sao?"