Chương 6: Ôn tập

Cố Tư Niên về đến nhà, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Người đâu!” Cố Tư Niên đem đồ đạc mua ở cửa hàng ném xuống, hùng hổ gọi.

“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Nghe thấy tiếng gọi ngay lập tức liền có một người hầu nhỏ tiến đến.

“Còn có một tháng nữa là tới kì thi đại học rồi đúng không.” Cố Tư Niên nghĩ nghĩ, thấp giọng nói ở bên tai người hầu nhỏ, “Nếu ngày hôm đó đem Ninh An…..”

“…..Chẳng phải hắn liền không còn biện pháp nào để đi thi đại học hay sao?”

“Thiếu, thiếu gia, như vậy không ổn lắm…….” Người hầu nhỏ do dự nói.

“Ít nói nhảm, nếu ta là ngươi thì ta sẽ làm ngay lập tức!”

Ninh An đương nhiên không biết hết thảy những chuyện này, cậu cầm quần áo mới mua cho Hàn Hi quay trở về, lúc này đã là giữa trưa.

Mọi người đều đã ăn cơm xong, bữa sáng của Hàn Hi vẫn còn ở trong nồi.

Ninh An mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Hàn Hi vẫn đang ngủ say xưa.

Ninh An đang định gọi hắn liền dừng lại, cậu lẳng lặng mà nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Hàn Hi. Gương mặt của thanh niên trước mắt cùng với đứa trẻ 6 tuổi trong trí nhớ của cậu dần dần chồng lên nhau rồi hợp lại thành một. Hàn Hi là hoàng tộc, gien cũng là được di truyền đặc điểm tốt, cho dù là khi còn nhỏ hắn cũng đã thể hiện ra khí chất không ai sánh kịp.

Khi còn nhỏ, Ninh An rất thích ngắm nhìn khuôn mặt của Hàn Hi. Nếu có người hỏi Tiểu Ninh An câu: “Con thích anh trai nào nhất vậy?”

Ninh An nhất định không chút do dự chạy về phía Hàn Hi mà ôm lấy hắn.

Tuy rằng mẹ của Hàn Hi mất sớm vì bệnh nhưng Ninh An vẫn còn nhớ rõ, đó là một Omega nữ rất xinh đẹp, nói là đệ nhất mỹ nữ tinh hệ Carnot cũng không ngoa.

Nghe nói cô ấy đến từ một tinh hệ khác, nhưng cô ấy có thân phận gì thì lại không có ai nhắc đến.

Khi đương kim bệ hạ nhìn thấy mẹ của Hàn Hi, lập tức bị nhan sắc của nàng bắt làm tù binh, củi đốt lửa thiêu, liền ngay lập tức cưới nàng về.

Nhưng mà, sau khi kết hôn hai người họ dần dần phát hiện ra bọn họ không hợp nhau. Đến lúc Hàn Hi sinh ra, hai người đã đến nông nỗi nhìn mặt nhau cũng cảm ghét bỏ.

Đây cũng là nguyên nhân mà Hàn Hi ở Kỷ gia từ nhỏ đến lớn.

Nếu nói ở trong lòng Ninh An ai là người có nhan sắc đẹp nhất, vậy nhất định là Hàn Hi, chú nhỏ Ninh Bách Hiên, nhị ca Kỷ Minh Viêm…….

Đương nhiên, những người khác cũng có những khí chất riêng, đều không hề kém cạnh nhau.

Còn có…... Một người mà Ninh An theo bản năng không muốn nhớ đến, là người đã sinh hạ cậu, ba ba Ninh Bách Cẩn.

Một người…… Có mỹ mạo, vừa ôn nhu lại cao lãnh, nhưng khí chất lại không hề bị mâu thuẫn với nhau mà cùng tồn tại trong một người. Là một Alpha cường đại.

Ninh An che lại trái tim của mình, cưỡng bách bản thân không cần phải hồi tưởng lại. Ninh An có cảm tình rất phức tạp đối với Kỷ gia, mỗi lần nhớ lại đều là đau khổ nhiều hơn hạnh phúc.

Ninh An lấy lại tinh thần, hiện tại Hàn Hi đã từ một cậu bé biến thành một người đàn ông, 22 tuổi, độ tuổi tốt đẹp nhất, ngũ quan soái khi đã hiện rõ. Ninh An nhất thời không nghĩ ra từ nào để hình dung Alpha trước mặt.

Trong phòng ngủ có mùi hương tin tức tố nhàn nhạt của Hàn Hi, mạnh mẽ nhưng lại làm người khác an tâm.

“Tiểu An?” Sinh hoạt trong thời gian dài làm Du Liệp Thủ khiến cho Hàn Hi trở nên mẫn cảm, cảm thấy có người đang đứng ở cửa Hàn Hi liền tỉnh giấc.

Nếu bước vào là một người xa lạ, chỉ sợ khi cửa mở Hàn Hi liền tỉnh dậy trong nháy mắt. Chẳng qua người đi vào là Ninh An, người được Hàn Hi xếp vào phạm vi bảo vệ.

Ninh An đem quần áo đặt ở mép giường: “Anh thay quần áo rồi xuống ăn cơm đi.”

Ninh An thế mà lại đi mua quần áo cho hắn, ngoài mặt Hàn Hi bất động thanh sắc, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, bảo bảo vậy mà lại mua quần áo cho hắn! Nếu mà Kỷ Minh Viêm biết được chuyện này, không biết hắn sẽ ghen tị đến mức nào!

Huống chi bộ quần áo mà Ninh An mua cho hắn có cùng kiểu dáng với bộ cậu đang mặc, áo khoác màu lam nhạt, áo lông màu đen bên trong. Hai người bọn họ mặc quần áo giống nhau như vậy, nhìn trông giống như là hai người đang mặc……. đồ đôi.

Đưa bát cháo mới đơm cho Hàn Hi, Ninh An hỏi: “Lần này anh định ở lại đây bao lâu?”

Hàn Hi nheo đôi mắt lại, hỏi ngược lại: “Bảo bảo hi vọng anh ở lại đây bao lâu?”

Ninh An trợn trừng mắt lên: “Đừng nói nhảm, mau trả lời đi.”

Ở lại đây bao lâu là do em quyết định sao? Ninh An ở trong lòng phun tào nói, còn phải xem Hàn đại điện hạ có bao nhiêu thời gian, bộ anh tưởng muốn ở lại bao lâu liền ở lại bấy lâu sao?

Hàn Hi cười nói: “Ba tuần đi.”*

*Không chắc lắm đâu, QT ghi “ba vòng” nếu mà có gì sai sót thì tui sẽ sửa lại hen.

Tay Ninh An run lên, xém chút nữa làm rơi cái muỗng xuống dưới đất: “Lâu như vậy?”

“Sao vậy? Tiểu An không muốn?”

“Không phải, chỉ là em có chút giật mình.” Ninh An giải thích.

Ngày thường Hàn Hi cùng mọi người ở Kỷ gia không dám tới thăm mình, chỉ sợ video call cũng phải cách một thời gian lâu mới gọi một lần, lại còn phải lén lút. Lần này Hàn Hi lại muốn ở lại đây lâu như vậy……..

Kỳ thật trong lòng Ninh An rất vui vẻ.

Hàn Hi nói: “Anh giúp em ôn tập lại kiến thức.”

Nghe vậy Ninh An liền hiểu rõ, Hàn Hi là đang lo lắng chuyện chia tay sẽ ảnh hưởng tới việc học tập của cậu! Rốt cuộc cũng chỉ còn một tháng nữa liền phải thi đại học rồi, tâm trạng hiện tại quả thật có ảnh hưởng tới kết quả của kì thi.

Trong lòng bỗng cảm nhận được một chút ấm áp, Ninh An không nhịn được mà cười.

“Có lẽ anh cũng muốn đi thi đại học đúng không?” Ninh An nhớ ra Hàn Hi vì làm Du Liệp Thủ mà chậm trễ chuyện tốt nghiệp.

“Kiến thức này kia đối với anh mà nói là một chuyện rất đơn giản.” Hàn Hi nói với vẻ không có chuyện gì cả.

Vì thế mà trong một bưởi chiều yên tĩnh, ánh mạt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống bàn sách, ngoài của sổ có tiếng ve kêu, hai thiếu niên mặc áo màu lam ngồi ở bên bàn sách. Một người cúi đầu giảng bài, một người thì ngẩng đầu lắng nghe, hai người thường nhìn nhau mà mỉm cười, tạo nên một khung cảnh tốt đẹp.

“700 năm trước, tinh hệ Carnot xảy ra một trận chiến quy mô lớn giữa nhân loại và sinh vật hình thú, đây cũng chính là trận chiến cuối cùng.”

“Nhân loại liên tiếp bại lui, quân địch ở ngay trước mắt, lúc này, chiến thần Kỷ Tuấn Đức đứng dậy. Ngài cùng với cơ giáp Tuyết Diễm của mình dẫn dắt quân viễn chinh dành được thắng lợi. Từ đây, kỷ nguyên Carnot mới mở ra…..”

“Kỷ Tuấn Đức, là tổ gia gia của em.” Ninh An ngẩng đầu nói.

“Ừm, Kỷ gia bọn em rất tài giỏi.” Ánh mắt ôn nhu của Hàn Hi nhìn xuống dưới, nói ra lời trong lòng.

“Tuyết Diễm ở nơi nào?”

Hàn Hi lắc đầu: “Trước mắt cơ giáp được chia thành chín loại, nghe nói không ai biết được Tuyết Diễm thuộc cơ giáp loại nào. Vào lúc đó các nhà khoa học chỉ có thể đem Tuyết Diễm về vì không còn hoạt động*.”

*QT ghi “siêu hình” mà sao tui tra toàn là siêu hình trong triết học, đọc mà không hiểu gì hết luôn.

“Có người nói, Tuyết Diễm đã có ý thức của riêng mình, sau khi Kỷ Tuấn Đức qua đời nó liền rời đi.”

Ninh An ôm lấy l*иg ngực của mình, trong đầu lại không tự chủ được tưởng tượng thấy trận chiến kinh tâm động phách năm đó. Quang cảnh Tuyết Diễm đứng giữa trời tuyết với sinh mệnh nóng tựa lửa cháy đang phun trào, tuyết và hoả không hợp nhau, chuyện này vốn không có khả năng xảy ra, nhưng tổ gia gia lại đặt tên cơ giáp của mình là Tuyết Diễm. Ý tứ chính là bất kể ở trong tình cảnh tuyệt vọng ra sao, khốn cùng thế nào thì đều sẽ có ánh sáng của hy vọng.

Hàn Hi tiếp tục giúp Ninh An chải chuốt lại những kiến thức cơ sở. Tuy rằng đều rất đơn giản, nhưng cơ sở nhất định phải nắm vững. Hôm nay là ngày đầu tiên, chỉ cần tìm lỗ hổng kiến thức rồi bổ sung vào là ổn.

“Trên thế giới này, sinh vật được phân chia theo cấu thành và ngoại hình của nó. Phân chia theo cấu thành được chia ra làm nhiều loại như sinh vật cacbon, sinh vật thiết cơ, sinh vật đồng cơ, sinh vật hydro cơ,….. Thiết, đồng về sau được thống nhất gọi là sinh vật kim loại. Phân chia theo ngoại hình được chia làm ba loại, sinh vật hình người, sinh vật hình thú, còn có loại cực hiếm có thể chuyển đổi giữa sinh vật hình người và sinh vật hình thú được gọi là dị hình.”

“Anh từng gặp qua dị hình rồi sao”

Hàn Hi lắc đầu: “Dị hình cực kì thưa thớt. Cho dù có cũng sẽ không dễ dàng biến đổi trước mặt người khác, ở trong đám người liền hoá thành người, ở trong bầy thú liền hoá thành thú.”

“Bởi vì sau hàng trăm nghìn năm tiến hóa, thân thể nhân loại không có biện pháp nào bộc lộ toàn bộ tiềm năng gen của bản thân, mà phải thông qua rèn luyện mới có thể một bước kí©h thí©ɧ gen tiềm năng xuất hiện.”

“Gen tiềm năng cũng được chia làm chín cấp, mỗi khi giải khóa được một bậc thì năng lực đều sẽ được tăng lên. Giống như chiến sĩ cơ giáp sau một thời gian luyện tập có thể điều khiển được cơ giáp có cấp bậc cao hơn hiện tại, thầy thuốc càng về sau càng có thể chế tạo ra loại thuốc có cấp bậc cao hơn……”

“Mỗi người đều có một tư chất khác nhau, từ F đến A, thậm chí cấp cao nhất là S.”

“Tư chất càng cao, giải khóa tiềm năng gen càng khó khăn. Nhưng đồng thời người có tư chất cao ở cùng cấp bậc giải khóa tiềm năng so với những người có tư chất thấp hơn đều mạnh hơn. Thậm chí người có tư chất cao có thể vượt cấp đánh bại người có cấp bậc giải khóa tiềm năng cao hơn nhưng tư chất lại thấp hơn mình.”

“Anh có tư chất gì vậy? Hiện tại đã đạt đến cấp bậc cấp bậc nào giải khoá tiềm năng?” Ninh An tò mò hỏi.

Ngày hôm đó ở quán cà phê xem biểu hiện của Hàn Hi, hẳn là tư chất và tiềm năng đều rất cao.

“Năm đó khi tiến hành khảo hạnh tinh tế Du Liệp Thủ có kiểm tra qua, là tư chất cấp B, giải khoá được một bậc tiềm năng.” Hàn Hi nói, “Đã trôi qua bảy năm, hiện tại anh cũng không biết, sau khi nhập học sẽ kiểm tra lại một lần.”

Tư chất thường thấy là cấp D, E, F, cấp C trở lên đã ít gặp, cấp B là đã rất lợi hại.

Cấp B như Hàn Hi đã lợi hại như thế, vậy cấp A, thậm chí là cấp S còn có thể đạt tới trình độ nào? Dời non lấp biển? Một tay nâng một toà nhà?

Ninh An đang đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, đột nhiên phát hiện Hàn Hi đã ngừng việc dạy học lại, đôi mắt không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm.

Ninh An sờ sờ mặt của mình: “Anh đang nhìn gì vậy?”

“Xem em giống chú Kỷ nhiều hơn hay là giống chú Ninh nhiều hơn?”

“Vậy…… em nhìn giống ai hơn?”

“Ngoại hình giống chú Kỷ nhiều hơn, nhưng đôi mắt của em và khí chất thì lại được thừa hưởng từ chú Ninh.”

Ninh AN có chút ngượng ngùng: “Phải vậy không?”

“Tiểu An, có phải em cảm thấy người đẹp nhất trong nhà là chú nhỏ Ninh Bách Hiên?” Hàn HI nói

“Sao anh lại biết?” Ninh An kinh ngạc thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

Hàn Hi cười, nói: “Chú nhỏ tiến vào giới giải trí nhiều năm danh tiếng không giảm, fans nhiều thành đàn đã là minh chứng tốt nhất kiểm chứng nhan sắc của chú ấy.”

“Nhưng mà, thật ra người xinh đẹp nhất lại là em đó, Tiểu An.”

Kỷ Nam, cha của Ninh An là một Alpha anh tuấn. Rất nhiều người đều bị năng lực của Kỷ Nam thuyết phục mà xem nhẹ nhan sắc xuất chúng của hắn.

Ninh An tiếp nhận gen ưu tú của Kỷ Nam, cũng vì cậu là Omega nên những mặt ưu tú của Kỷ Nam trở nên nhu hoà hơn. Hơn nữa, còn có đôi mắt làm rung động lòng người và khí chất của ba ba Ninh Bách Cẩn, vì vậy Tiểu An mới là người đẹp nhất.

Ít nhất là Hàn Hi cảm thấy vậy.

Mạt Ninh AN ửng đỏ, đứng lên nâng mặt của Hàn Hi, nói sang chuyện khác: “Để em xem anh trông giống ai.”

“Giống ai?”

“Giống voi.”

Hai người đều cười, Hàn Hi nâng lại mặt của Ninh An: “Giỏi lắm, Tiểu An vậy mà dám trêu anh.”

Náo loạn một hồi, Hàn Hi nghiêm túc nói: “Tiểu An, cùng anh thi vào Học Viện Hoàng Gia đi.”

Sau đó Hàn Hi nghĩ tới chuyện gì khác, lại nói: “Không, chúng ta cùng nhau thi vào Học viện Yanla……”

“Chúng ta cùng nhau thi vào Học Viện Hoàng Gia đi.” Ninh An ngắt lời Hàn Hi, kiên định nói.

“Nhưng mà……”

Biết rõ Hàn Hi đang lo lắng chuyện gì, Ninh An liền cảm thấy lòng mình ấm áp.

Hoắc Lương Triết và Cố Tư Niên đều thi vào Học Viện Hoàng Gia, Hàn Hi đang lo lắng cậu chịu đau khổ.

“trước kia em lựa chọn Học viện Yanla là nghĩ muốn cùng Hoắc Lương Triết cùng nhau phấn đấu.” Ninh An nói, “Hiện tại, rõ ràng Học Viện Hoàng Gia là một lựa chọn tốt hơn.”

“Em còn không ngốc đến mức chỉ vì một đoạn tình yêu thất bại mà từ bỏ một lựa chọn tốt hơn.”

“Được.” Hàn Hi xoa xoa đầu Ninh An, đây mới là Tiểu An của hắn!