Chương 17: Tiệc mừng thọ

Kiều Sở Sở: "?"

Bảy anh em nhà họ Bùi: "?"

Bùi Uyên quát: "Lâm Thanh, cô đừng vu khống bọn tôi!"

Lâm Thanh tỏ vẻ vô tư: "Các anh nói vu khống thì cứ cho là vu khống vậy."

Bùi Uyên không biết nói gì nữa, chỉ đành hung dữ cảnh cáo Kiều Sở Sở: "Đừng coi lời cô ta là thật, nghe thấy chưa."

Kiều Sở Sở: "..."

[Em vốn cũng chẳng coi là thật, dù sao mỗi dịp lễ tết các anh còn chẳng thèm liếc em một cái, tiền sinh hoạt cũng cắt của em mấy năm rồi, loại người như vậy sao có thể là cuồng em gái chứ?]

Bùi Uyên: "..."

Cắt tiền sinh hoạt là vì vào dịp tết. cô mặc đồ hai dây gợi cảm nhảy múa trước mặt bọn họ!

Tiền ăn và học phí cùng với tài xế và giúp việc chưa bao giờ cắt mà!

Bùi Uyên rất muốn phản bác.

Nhưng nghĩ lại, đành thôi vậy.

Cô không hiểu lầm là được, nếu không con bé này sẽ vui chết mất.

Nhưng mà...

Nếu từ nay về sau không còn bị hệ thống khống chế nữa, liệu Kiều Sở Sở có còn là cô em gái dính người, thích gây chuyện, vô lý ngang ngược thích làm nũng nữa không?

Đang nghĩ, điện thoại Bùi Uyên chợt reo lên.

[Tổng Giám đốc Bùi, còn một tiếng nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu, tôi qua đón ngài hay sao ạ?]

Bùi Uyên nhíu mày: "Tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thay quần áo."

Kiều Sở Sở: "? Tiệc."

Lâm Thanh nhiệt tình khoác vai cô: "Tiểu Sở Sở, chắc là em không biết đâu nhỉ. Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Triệu, chúng ta đều phải tham dự."

Kiều Sở Sở nhớ ra rồi.

Sao cô lại quên mất tiệc mừng thọ của ông Triệu chứ?

Nhà họ Triệu là một trong những gia tộc lớn ở thành phố Lan. Từ nhỏ ông Triệu đã rất quan tâm cô, là một vị phụ huynh rất từ ái.

Nhưng vì muốn gây chuyện, cô cố ý chọn tìm đường chết vào đúng hai tiếng trước tiệc mừng thọ của ông Triệu, chẳng những khiến mấy người anh trai vắng mặt trong bữa tiệc của ông Triệu mà còn bắt ông phải nhận tin cô nhảy lầu tự sát vào ngày mừng thọ, khiến ông rất sốc.

Cô bị hệ thống dắt mũi đi nhiều năm như vậy, đã hoàn toàn bị hệ thống thuần hóa rồi.

Mỗi ngày cô chỉ nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ, hoàn toàn quên mất những tổn thương mình gây ra cho người xung quanh.

Kiều Sở Sở áy náy nhìn về phía Bùi Uyên và những người khác.

[Suýt chút nữa mình đã kéo gia đình không thể tham gia tiệc mừng thọ của ông Triệu rồi.]

Mấy người anh trai kinh ngạc nhìn cô.

Kiều Sở Sở cúi đầu: [Thật kỳ lạ, bây giờ mình lại có cảm giác như mình có thể cứu vãn số phận của cả gia đình, rõ ràng là mình chưa làm gì cả.]