Chương 20: Ma ma trong cung

Phải ha, hôm nay là lần đầu tiên cha con nhà họ Lâu xuất hiện, cũng chính là tên tâm thần lớn và tên tâm thần nhỏ!

Cặp này cũng coi như là hai nhân vật cô muốn gặp nhất, ngoài nam nữ chính và nữ phụ!

Kiều Sở Sở không khỏi hưng phấn ra mặt!

Thật mong chờ sự xuất hiện của cặp nhân vật phản diện tâm thần này!

***

Trong đại sảnh, bữa tiệc chưa chính thức bắt đầu, Lâu Thính Tứ uể oải nhoài người trên ghế sô pha nghịch bật lửa.

Châm lửa, tắt, châm lửa, tắt.

Bên cạnh là Lâu Nguyệt Tuyệt với gương mặt nhỏ âm u, ánh mắt nhạt nhẽo quét khắp hội trường: "Ba, bao giờ chúng ta rời khỏi đây?"

Lâu Thính Tứ liếc đồng hồ đeo tay: "Hai tiếng nữa, con ngoan ngoãn ở đây, bên kia có mấy thằng nhóc, con có thể qua chơi với họ."

Lâu Nguyệt Tuyệt liếc nhìn mấy cậu thiếu niên đang chơi điện thoại, đảo tròn mắt: "Con không có hứng thú với bạn đồng trang lứa."

Lâu Thính Tứ không để ý đến cậu nữa, đứng dậy trò chuyện với người khác, dần dần đi xa.

Lâu Nguyệt Tuyệt chán nản thở dài, tầm mắt dừng lại ở một chỗ.

Kiều Sở Sở mặc váy dạ hội bung xòe màu hồng nhạt bước vào đại sảnh yến tiệc, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Lâu Nguyệt Tuyệt nhìn mà ngây người.

Cậu nhìn cô gái xinh xắn tắm mình trong ánh đèn, lúc cười lên, bên má còn lộ ra má lúm đồng tiền, đôi mắt sáng như sao.

Cậu ngơ ngác lẩm bẩm: "Đây... là yêu tinh sao?"

Bùi Uyên đi đến bên cạnh Kiều Sở Sở, cong khuỷu tay cho cô khoác.

Cô khoác tay anh trai, trên mặt giữ nụ cười lễ độ, lần lượt chào hỏi mọi người.

[Lợi thế sinh ra trong gia đình giàu có kiểu này là có thể va chạm xã hội. Sau này đợi mình về thế giới của mình cũng không sợ bị lũ nhà giàu nhiều mưu mô này lừa...]

Bùi Uyên bất đắc dĩ liếc Kiều Sở Sở.

Cô còn có thể không bị lừa sao?

Kiều Sở Sở hoàn toàn không biết, ngọt ngào cười với anh: "Anh, sao vậy?"

Bùi Uyên: "..."

Anh bị nụ cười của Kiều Sở Sở làm chói hết cả mắt.

Kiều Sở Sở ngoài cười nhưng trong lại âm thầm nghiến chặt răng.

[Đau chết được, đôi giày cao gót chết tiệt này không có lúc nào không cọ chân sao?!]

Bùi Uyên liếc nhìn bàn chân đỏ ửng của cô: "Đi nghỉ ngơi đi."

Kiều Sở Sở kinh ngạc: "Dạ?"

Bùi Uyên nói: "Người quen thì đã chào hỏi gần hết rồi, anh sẽ ứng phó những người khác, em đi ngồi nghỉ đi."

Kiều Sở Sở mở to mắt.

[Trời ơi! Anh cả chu đáo như vậy từ bao giờ thế? Trước đây lúc thì nói mình không đủ nữ tính, lúc lại nói mình xấu xí, lải nhải cứ như ma ma trong cung vậy.]