Chương 36: Chị đã bảo họ cuồng em gái mà

Kiều Sở Sở cảm thấy phiền phức: "Không cần..."

"Cần." Bùi Uyên không đợi cô nói hết đã ra hiệu cho bác sĩ băng bó: "Tôi lập tức đưa em ấy đi."

Chẳng mấy chốc, Kiều Sở Sở đã bị Bùi Uyên kéo xuống lầu như gió lốc.

Lâm Thanh và mấy anh trai khác đều theo sát phía sau.

Kiều Sở Sở nhấn mạnh nhiều lần: "Em thật sự không sao mà, anh Cả."

Bùi Uyên mặc kệ, kéo cô lên xe hộ lý, ép ngồi bên cạnh: "Đến bệnh viện."

Bùi Du Xuyên theo sau: "Có cần tìm phụ huynh của thằng nhóc kia không?"

Bùi Uyên nhét Kiều Sở Sở vào xe: "Em đi điều tra camera giám sát, xác nhận là con nhà ai, cho họ một ngày, tối nay 12 giờ vẫn chưa đến xin lỗi thì em tùy ý xử lý."

Bùi Du Xuyên hiểu ý, cầm điện thoại xử lý.

Kiều Sở Sở muốn tiếp tục tranh thủ.

Bùi Uyên trừng mắt nhìn cô: "Im miệng."

Kiều Sở Sở: "..."

Bầu không khí trong xe rất nặng nề.

Các anh trai khác sắc mặt cũng không tốt, oán hận nhìn Kiều Sở Sở chằm chằm.

Kiều Sở Sở đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Lâm Thanh.

Lâm Thanh nén cười, vẻ mặt như thấy chuyện bình thường, nhún vai với cô.

Biểu cảm như đang nói: "Chị đã bảo họ cuồng em gái mà."

Kiều Sở Sở cắn môi dưới, không lên tiếng nữa.

Lâu Thính Tứ đứng bên ngoài khách sạn, nhìn chiếc xe hộ lý biến mất khỏi tầm mắt.

Lâu Nguyệt Tuyệt đứng bên cạnh anh ta, hơi tò mò: "Ba, ba nói có phải vì dự đoán được chuyện sắp xảy ra nên Kiều Sở Sở mới bảo vệ ông Triệu không."

Lâu Thính Tứ không xác nhận, cũng không phủ nhận: "Dù thế nào thì trên người Kiều Sở Sở cũng có tin tức chúng ta cần."

Lâu Nguyệt Tuyệt không hiểu: "Nhưng con chỉ cần tránh xa Hạ Tuyết Thuần là được mà?"

Lâu Thính Tứ hừ lạnh: "Con nghĩ chỉ cần tránh xa Hạ Tuyết Thuần là được rồi sao? Vậy trước khi chết vì Hạ Tuyết Thuần, con đã làm gì, ba đã làm gì, tại sao ở Trung Quốc cấm súng mà ba lại bị súng bắn chết, ai bắn ba chết, và tại sao hai chúng ta lại là nhân vật có vai diễn phụ, con đã nghĩ tới chưa?"

Lâu Nguyệt Tuyệt dần hiểu ra.

Lâu Thính Tứ châm một điếu thuốc, tỏ vẻ nhất định phải có được: "Dù là dùng cách gì, chúng ta cũng phải giữ Kiều Sở Sở bên cạnh để phòng ngừa sảy chuyện. Dù sao ba chết cũng không sao, nhưng con không thể chết."

Lâu Nguyệt Tuyệt giật mình, lo lắng nắm lấy tay ba: "Ba, con chết không sao, ba không được chết. Con còn nhỏ, không quan trọng đâu, con không sợ chết."

Lâu Thính Tứ rũ mắt nhìn con trai.