Chương 37: Tính cách nhóc bệnh kiều này dịu dàng như vậy sao?

Lâu Nguyệt Tuyệt kiên định nhìn anh ta.

Hai người gần như được khắc từ cùng một khuôn, ngay cả ánh mắt cũng giống hệt nhau, đều kiên định như nhau.

Lâu Thính Tứ nhẹ nhàng xoa đầu con trai: "Xem ra mục đích của chúng ta giống nhau, vậy thì chúng ta hãy hợp tác cho tốt."

Lâu Nguyệt Tuyệt gật đầu thật mạnh.

Vì ba, vì chính cậu, cậu nhất định sẽ bám lấy Kiều Sở Sở!

Cậu sẽ lôi hết những chuyện sẽ xảy ra trên người họ ra!

***

Kiều Sở Sở tay quấn như xác ướp, cắn răng bước ra khỏi bệnh viện.

Bên cạnh cô là một đám đàn ông đẹp trai liên tục thu hút ánh nhìn tò mò của người qua đường.

Điều duy nhất đáng tiếc là cả trai đẹp và gái xinh đều có sắc mặt không tốt lắm.

Bùi Uyên cởϊ áσ khoác choàng lên người Kiều Sở Sở, kéo tay kia của cô đi về phía bãi đỗ xe.

Kiều Sở Sở không dám nói nhiều.

Khi anh Cả tức giận, cô và các anh em khác đều không dám thở mạnh.

Một giọng nam vang lên phía sau họ: "Cô Kiều."

Kiều Sở Sở dừng bước quay đầu lại.

Lâu Thính Tứ đứng dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, mỉm cười nhìn cô: "Cô không sao chứ?"

Kiều Sở Sở ngạc nhiên: "Anh Lâu?"

Sắc mặt những người khác lập tức thay đổi.

Bùi Uyên kinh ngạc nhìn Kiều Sở Sở, hỏi nhỏ: "Chuyện gì vậy? Không phải anh đã nói với em không được dây dưa với người nhà họ Lâu sao?"

Kiều Sở Sở cũng rất bất ngờ, hạ giọng phân trần: "Em không dây dưa mà, vừa rồi bọn em chỉ nói chuyện trên sô pha chưa đến ba câu thôi mà."

Chợt lúc này, Lâu Nguyệt Tuyệt bỗng nhiệt tình lao vào lòng cô: "Chị Kiều!"

Kiều Sở Sở bị đẩy lùi hai bước, kinh ngạc ôm chặt cậu.

Lâu Nguyệt Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương: "Chị không sao chứ."

Kiều Sở Sở cứng đờ người.

[Tính cách nhóc bệnh kiều này dịu dàng như vậy sao?]

Lâu Thính Tứ đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Từ khi cô bị thương, con trai tôi đã rất lo lắng cho cô. Tôi giải thích thế nào nó cũng không nghe, nhất định đòi qua đây thăm cô."

Ánh mắt Lâu Thính Tứ như con hồ ly, ranh mãnh chuyển qua chuyển lại giữa Kiều Sở Sở và những người khác: "Hai cha con chúng tôi... không làm phiền các vị chứ?"

"Tất nhiên là không." Bùi Uyên bước đến trước mặt Lâu Thính Tứ chìa tay ra: "Em gái tôi được Tổng Giám đốc Lâu và cậu Lâu quan tâm là vinh hạnh của em ấy. Tôi là Bùi Uyên."

Lâu Thính Tứ cũng đưa tay ra bắt lấy, mỉm cười: "Nghe danh Tổng Giám đốc Bùi đã lâu."