Chương 7: Cô là phú bà

Bùi Uyên liếc nhìn cô, lạnh lùng hừ một tiếng.

Anh nắm lấy cánh tay cô: "Đi, về nhà."

Kiều Sở Sở ngơ ngác đi theo sau anh, các anh trai khác cũng vô cùng tự nhiên bao vây lấy cô, khóe mắt liếc nhìn cô.

Kiều Sở Sở bị bao vây ở chính giữa.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Bùi Uyên, cô cảm thấy có gì đó đã thay đổi.

Nhưng dường như lại chẳng có chỗ nào thay đổi.

Chỉ là ánh mắt họ nhìn cô đã bớt vẻ chán ghét, thêm vẻ hoài nghi.

Chẳng lẽ... họ lại tha thứ cho sự vô lý ngang ngược của cô? một lần nữa

[Không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tài sản trăm tỷ của mình còn tính không?!]

[Nếu mình không thể quay về thì bao nhiêu năm nỗ lực của mình tính là gì? Dù sao mình cũng đã cố gắng từ bỏ tình yêu, cố gắng học đủ loại thuật phòng thân mà một phú bà độc thân nên học... chẳng lẽ đều uổng phí sao!!]

Mí mắt bảy anh em khẽ giật, bực bội lấy điện thoại ra.

Kiều Sở Sở cúi đầu vẻ thảm hại, chưng ra vẻ mặt "mất đi tài sản trăm tỷ" thất hồn lạc phách.

Đột nhiên, điện thoại cô vang lên.

Cô cầm điện thoại lên, nhận ra là một tin nhắn chuyển khoản.

Ngay sau đó, điện thoại réo lên bảy tiếng.

[Người dùng Bùi Uyên chuyển khoản cho bạn năm trăm triệu nhân dân tệ.]

[Người dùng Bùi Từ chuyển khoản cho bạn năm trăm triệu nhân dân tệ.]

[Người dùng Bùi...]

Bảy anh trai mỗi người đều chuyển cho cô năm trăm triệu?!

Cô kinh ngạc nhìn họ: "Các anh?"

Bùi Uyên dẫn cô vào thang máy, bấm tầng một: "Chỉ cần em sống tốt không gây chuyện thì mỗi tháng bọn anh đều sẽ cho em tiền."

Bùi lão Nhị Bùi Triệt khinh thường liếc cô: "Vậy nên em không cần tìm đường chết, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, sớm muộn gì em cũng sẽ thành phú bà nghìn tỷ thôi."

Kiều Sở Sở ôm điện thoại, há hốc mồm, đột nhiên sống mũi cay cay.

[Các anh trai ngầu quá!!]

[Lúc cho tiền tiêu vặt trông thật ngầu!]

[Hu hu hu hu hu hu rõ ràng là mình có những người anh trai tốt như vậy nhưng lại phải làm tổn thương họ, mình thật có lỗi với họ.]

Trong tiếng lòng thậm chí còn có giọng khóc nức nở: [Rõ ràng họ là người nhà yêu thương mình nhất.]

Tim mấy người kia đau nhói, ánh mắt chạm nhau.

Nếu Kiều Sở Sở thật sự bị hệ thống khống chế làm những chuyện đó…

Họ sẽ tha thứ cho cô.

[Nếu mình không thể quay về nữa, hệ thống cũng không đến tìm mình nữa thì mình sẽ ở bên cùng họ vượt qua khó khăn, đổi số tiền này thành vàng. Một năm sau khi nhà chúng ta phá sản thì chúng ta vẫn còn một ít tiền. Dựa vào bản lĩnh kiếm tiền của các anh, Đông Sơn tái khởi cũng không phải là chuyện không tưởng, dù sao họ cũng rất thông minh, rất biết cách kiếm tiền.]