Chương 8: Rốt cuộc cô thích bảo hiểm đến mức nào vậy!

Khóe miệng các anh trai hơi nhếch lên.

Vốn tưởng là đồ không có lương tâm, nghe thế này hóa ra cũng khá có lương tâm đấy.

[Nhưng mà... mình đối xử với họ như vậy, họ lại còn cho mình tiền?]

Kiều Sở Sở ngộ ra: "Có phải các anh mua bảo hiểm cho em rồi không?"

Các anh trai: "?"

Kiều Sở Sở suy nghĩ cẩn thận, đoạn lại rùng mình: "Các anh sẽ không để em chết bất ngờ, vậy nên mới cố ý đối xử tốt với em như vậy đúng không?"

Bùi Uyên: "..."

Những người khác: "..."

Quả nhiên, bức tường ngăn cách giữa họ nhiều năm không thể hàn gắn trong một sớm một chiều.

Lão Tam nhà họ Bùi, Bùi Du Xuyên gõ mạnh lên đầu cô: "Im miệng đi, đồ đần!"

Cuối cùng, thang máy cũng xuống đến tầng một.

Bùi Uyên kéo cô đi ra khỏi cầu thang.

Cô giãy dụa: "Em tự đi được!"

Bùi Uyên mặc kệ: "Không phải em lo bọn anh sẽ gϊếŧ em sao? Kéo em đi, có chuyện gì thì anh che chở, em sẽ không chết được."

Kiều Sở Sở không thèm suy nghĩ: "Vậy anh có mua bảo hiểm cho bản thân anh không?"

Bùi Uyên: "?"

Những người khác: "?"

Rốt cuộc cô thích bảo hiểm đến mức nào vậy!

Bùi Uyên tức giận đến mức lửa giận xông lên não, cưỡng chế cô đi bên cạnh mình: "Bao nhiêu năm nay bọn anh không thèm quản em, giờ tính cách của em thật sự quá là lệch lạc rồi. Về nhà anh phải quản lý em cho tốt, xem em đã trưởng thành méo mó thế nào rồi."

Kiều Sở Sở: "..."

Vì cô làm quá nhiều trò quái gở nên cô và các anh trai sớm đã không còn ở cùng nhau.

Thậm chí mấy năm gần đây, ngay cả tiền họ cũng không cho cô nữa.

Bởi vì cô mặc váy hai dây gợi cảm uốn éo trước mặt họ vào dịp tết, làm họ tức giận nên mới cắt tiền sinh hoạt của cô, không bao giờ đón tết cùng cô nữa.

Vậy nên cô chỉ xuất hiện trước mặt họ khi cần cô ra mặt.

Bởi vì trong mắt các anh trai, cô chính là một kẻ biếи ŧɦái điên cuống, vậy nên họ cực kỳ không muốn gặp mặt cô.

Cô không cho rằng mình biếи ŧɦái, ngược lại còn cảm thấy mình rất thông minh, dần dần hiểu rõ sở thích và tính khí của bảy người dưới mệnh lệnh của hệ thống.

Mỗi lần họ sinh nhật, cô đều sẽ tặng những món quà họ thích một cách chính xác.

Nhận được quà, ngoài sởn gai ốc ra, bảy người cũng vẫn chỉ biết sởn gai ốc.

Kiều Sở Sở lo lắng đi theo Bùi Uyên ra khỏi đại sảnh.

Một giọng nói yểu điệu thục nữ vang lên từ phía bên kia: "Tôi đã nói rồi, tôi không cần tiền! Tôi chỉ cần tôn nghiêm!!!"