Chương 1: Thức tỉnh ký ức của kiếp trước (1)

“Ai!”

“Tiểu thư, sao người lại thở dài thế? Đây đã là lần thứ năm mươi bảy lần trong ngày người thở dài rồi đó!”

Tiểu nha hoàn mặc trang phục màu lục, phe phẩy chiếc quạt hương bồ cho cô nương xinh đẹp đang ngồi đối diện ở phía trước cửa sổ, đôi tay chống đầu nhìn trời, tiểu nha hoàn nói: “Tứ thiếu gia vừa mới thi đậu cử nhân, người nên cao hứng mới đúng chứ.”

Quý Ngưng Nhiễm quay đầu, ngươi cái gì cũng đều không hiểu, nhìn nàng ấy thật lâu, rồi lại nhìn vào không trung.

Trong lòng ngổn ngang mà cảm khái: Đời trước ta bị chết có chút qua loa! Mấy ngày nay trải qua có chút kì quái!

Đúng vậy.

Nàng nhớ tới ký ức của đời trước.

Vào lúc ca ca trúng cử, đêm đó, cả nhà bốn người tổ chức ăn mừng, uống say.

Buổi tối ngày hôm đó, nàng đều mơ thấy ký ức kiếp trước, đồng thời không gian của nàng cũng theo tới.

Kiếp trước nàng là một đứa trẻ mồ côi, dựa vào không gian chẳng những học thành tài là một tiến sĩ y khoa, sau đó nàng chọn công việc làm bác sĩ biên giới. Công việc của nàng là tham gia cứu trợ những nạn nhân tại nơi chiến loạn giữa các quốc gia, cảm thấy thương cảm những người dân chạy nạn và bị thương, cuối cùng thật xui xẻo mà chết trên đường đi cứu nạn.

Vào lúc bị nổ chết, nàng chỉ mới hưởng thọ 30.

Nàng làm nhiều việc tốt, có không gian hỗ trợ vậy mà bị chết sớm khi còn trẻ, cũng thật quá qua loa đi!

Bất quá đời này nàng được sống với thân phận tiểu thư trong phủ, có cha mẹ yêu thương, lại có ca ca cực sủng em gái, hơn nữa hiện tại, ký ức của đời trước cùng không gian đều theo tới, đối lập với đời trước sống cuộc đời là đứa trẻ mồ côi mà nói, lại cảm thấy may mắn hơn nhiều.

Ít nhất kiếp sau này nàng có thể đầu thai vào nhà tốt.

Đang vốn rất cao hứng, chỉ là trong sinh hoạt của gia đình nàng mấy ngày nay lại xuất hiện sự thay đổi lớn của người nhà nàng.

Thay đổi nhiều nhất chính là mẹ nàng La thị, trước giờ vẫn luôn là một người mẹ nhu nhược không thể tự bảo vệ mình và con cái.

Ngày hôm đó sau khi mẹ La tỉnh lại, chỉ nghe nàng lẩm bẩm mà nói: “Ta đường đường là người có thiên phú tu luyện đạt linh căn tạo sấm sét, lại sở hữu nhiều bùa chú, xui xẻo trong kỳ thi thăng cấp bị Nguyên Anh thiên lôi đánh chết, ta thật mất mặt mà.

Sau ngày đó, mỗi ngày mẹ thường mua một đống giấy vàng và chu sa trở về sân viện, vẽ bùa, nên mấy ngày nay đều không quan tâm đến con gái ăn không ngon.

Cho nên, mẹ nàng đây là nhập ma sao? Nàng là nữ nhi bị mất đi sủng ái của mẹ sao? Ngược lại, cha so với trước khi càng quan tâm nàng nhiều hơn, bên cạnh đó cũng làm nhiều việc kì lạ!

Suốt ngày chạy ra phủ, cũng không biết đi làm cái gì.

Tuy nhiên, mỗi lần cha trở về, đều sẽ mang cho nàng thật nhiều trang sức quý giá cùng xinh đẹp, nói là để cho nàng chơi, hoặc giữ lại để làm của hồi môn.

Đồ vật cha mang về đều là thứ tốt, cũng không biết cha lấy tiền từ đâu ra để mua mấy thứ này, nương có biết không?

Dù sao nàng biết, tiền này khẳng định lai lịch bất chính, bởi vì cha không có tiền!

Người làm chủ trong phủ hiện tại là bác cả và vợ Lâm thị, cha cùng bác cả là anh em cùng cha khác mẹ, không có việc gì cần thiết đều sẽ cho không cha tiền tiêu vặt hàng tháng.

Dựa vào sự hiểu biết của đời trước, ba của nàng là người không có công việc, nên sẽ không có thu nhập hàng tháng. Đột nhiên trở nên có tiền, không phải làm chuyện xấu thì chính là bị người xấu lừa gạt.

Mặc kệ là loại nào đi chăng nữa, nàng phải cứu cha ra khỏi hố lửa đó!

Nàng muốn tìm cơ hội cùng cha ra cửa, điều tra rõ cha rốt cuộc là bị ai tính kế, như thế nào tính kế, mới dễ phá thế cục này.

Quý Ngưng Nhiễm thông qua cửa sổ, mắt nhìn về phía cửa viện, lại thở dài.

Ai, làm quý nữ cũng thật phiền!

Sống trong phủ có nhà cao cửa rộng, hạ nhân suốt ngày nhìn chằm chằm, muốn ra cửa, thật khó a!

Hoặc là cùng ca nói, kêu hắn trợ giúp nàng?

Chỉ là nghĩ đến ca ca...

Nói như thế nào đây, tuy nói hắn vẫn là sủng nàng, nhưng cứ cảm giác ánh mắt hắn nhìn về phía mình, có đôi khi sẽ mang nhiều phần trầm lặng cùng đau lòng.

Ai trong gia đình nàng, đều mang không ít vấn đề khó hiểu a!

Nhìn hiện tại, nếu muốn khôi phục lại cuộc sống thanh tĩnh cùng hài hòa như cũ, vẫn là đường dài!

Quý Ngưng Nhiễm mới vừa cảm khái xong, liền nhìn đến tiểu nha hoàn trong viện của mẫu thân hoang mang rối loạn mà chạy vào viện tử báo cáo cho nàng.

Tiểu nha hoàn nhìn tiểu thư ngồi trước cửa sổ, nàng lễ nghĩa đều bị vứt hết, sốt ruột hoảng hốt mà hô to với lục tiểu thư: “Không tốt rồi, lục tiểu thư, lão gia cùng phu nhân ở sân viện lão phu nhân cùng gia đình bác cả đánh nhau rồi!”

“Cái gì!”

Quý Ngưng Nhiễm nghe vậy, vội vàng đứng dậy, xoay người liền ra cửa, nàng vừa đi vừa sửa sang lại tay áo.

“Mau, cùng ta đi giúp nương!”

Đánh nhau, nàng không lo lắng cha.

Bác cả đánh không lại cha.

Nhưng nương nàng thì không được.

Vốn là một người nhu nhược yếu đuối, thân thể còn mang bệnh nhẹ, càng miễn bàn hiện tại thần kinh có chút kì quái.

Cùng Quý đại phu nhân bà Lâm thị cao lớn thô kệch kia cùng đánh nhau, chỉ có bị đánh bầm dập, thua thiệt!

Nàng phải qua can ngăn mới được!