Chương 2: Thức Tỉnh Ký Ức Của Kiếp Trước (2)

Qua nửa chén trà nhỏ

Quý Ngưng Nhiễm một bên ngăn con gái của bác dâu cả Lâm thị, Quý gia nhị tiểu thư Quý Ngưng Yên không cho nàng đi giúp Lâm thị.

Một bên nhìn mẫu thân La thị của mình nhu nhược không thể tự gánh vác, đang ngồi trên người Lâm thị, đem Lâm thị tay trái béo tốt đè ra sau lưng, mỗi một lần hỏi: “Còn dám mang khuê nữ nhà ta gả cho Chu lão già không? Còn dám hay không? Hả?”

Lâm thị mang thân hình cao lớn thô kệch bị ép tới liên tục kêu rên.

Hả?! Rất ảo nha!

Còn có ca ca nàng.

Vẻ mặt cùng hành động chính trực và thành thạo dễ dàng đè hai con trai của bác cả, đã vậy còn thoải mái nhìn qua mẹ bên này có hay không bị ăn hϊếp.

Ca ca nàng không phải là cử nhân hào hoa phong nhã sao, rốt cuộc là khi nào học được đánh nhau?

Đến nỗi cha nàng Quý Chính Hoa bên kia càng đừng nói nữa đi, đánh thắng người ta còn chưa tính, còn chuyên lựa mặt để đánh!

Đem mặt của bác cả Quý Chính Bách bị đánh đến mức mặt sưng giống như đầu heo.

Cuối cùng ca ca nhìn cha đánh người cảm thấy khá hả giận, cũng liền bắt chước, lựa đánh liên tục trên mặt của hai anh họ.

Lại ra lò thêm hai cái đầu heo nữa.

Trời, nàng đều trừng to mắt cảm thấy không thể tin được.

“Còn ra thể thống gì! Còn thể thống gì nữa! Này nếu là truyền bị ra ngoài, chúng ta Quý gia còn muốn giữ mặt mũi nữa hay không! Còn không nhanh lên, tiến đến, đem bọn họ đều kéo ra cho ta!”

Quý lão phu nhân không ngừng dùng chụp tay vịn của ghế ngồi, cao giọng giận kêu, lúc này mới giận dữ la hét tới mọi người, họ nhanh chóng tiến lên can ngăn.

“Buông ra, bà nội nói các ngươi đều không nghe rõ xong sao? Nhanh lên buông ra cho ta!”

Quý Ngưng Yên nghe được Quý lão phu nhân nói, vội giữ chặt tay Quý Ngưng Nhiễm không cho nàng làm gì, đồng thời ra sức mà muốn tránh thoát.

Quý Ngưng Nhiễm không có thả tay nàng ta ra.

Chờ đến khi Quý Tư Thần và La thị bên kia đánh người xong, lúc này mới buông lỏng tay thả Quý Ngưng Yên ra.

Tuy nói La thị hôm nay thoạt nhìn thực hung dữ, nhưng hai anh em vẫn là lo lắng nàng bị thiệt.

Quý Tư Thần đầu tiên quan sát mẹ La thị xác nhận mẹ thật không bị sao hết, mới lạnh lùng mà nói: “Nguyên lai Quý gia còn có mặt mũi sao? Tôn nhi còn tưởng rằng đại phòng vào thời điểm tìm hộ gia đình muốn gả muội muội của ta đi, cũng đã không còn mặt mũi nữa chứ!”

“Làm càn!” Quý lão phu nhân nghe hắn cư nhiên còn dám tranh luận, càng tức giận.

“Uổng công ngươi đọc sách nhiều năm, còn thi đậu công danh, đối với tổ mẫu đều dám chống đối, sách vở đọc vào trong bụng mang chó ăn hết rồi sao?”

“Không bằng ta so sánh với một số người, lương tâm bị chó ăn còn tốt!” Lời này là La thị nói.

La thị lắc lắc đôi tay mới đánh người xong thấy hơi đau, mắt liếc nhìn tới Lâm thị.

Khinh thường nói: “Cái gì mối hôn sự tốt, ta phi! Tốt như vậy sao không đem nữ nhi của ngươi gả qua đi, làm như nữ nhi của chính mình đã chết không bằng, nhàn rỗi đến hoảng!”