Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cà Phê Đụng Sữa Bò

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Tầm chưa có báo cáo kiểm tra là chưa được xuất viện, bác sĩ cũng tạm thời không có lấy thuốc cho cậu, cho nên Kỷ thiếu gia không cần uống thuốc không cần tiêm không cần ăn kiêng, giống như bà bệnh nhân tự do thoải mái nhất trong bệnh viện.

Cậu mỗi ngày ngủ là ở phòng bệnh, tỉnh dậy liền bị Giang Mính mang tới phong bệnh của gia gia, ở bên cạnh người nhà.

Lão nhân gia sau khi tìm được tôn tử, bệnh tình càng lạc quan ổn định. Nguyên lai là tậm định thời gian chuẩn bị mổ, sau lần kiểm tra lần gần đây, bác sĩ cũng vui mừng nói không cần lại mổ nữa.

Kỷ Tầm hiện tại mỗi ngày đem cha mẹ cùng gia gia chọc cho vui khôn tả. Giang Mính an vị ở một bên cạnh lẳng lặng nhìn, cũng cùng vui mừng theo, trong lúc vô tình thật sự coi chính mình cùng bọn họ thành người một nhà.

Lão gia thương yêu Kỷ Tầm hết thảy, mấy ngày nay quan sát kỹ càng, cũng có thể nhận ra rõ ràng được Kỷ Tầm mất trí nhớ so với trước đây rộng rãi rất nhiều, vui vẻ liền cười, không vui sẽ khóc, muốn cái gì đều trực tiếp mở miệng chưa bao giờ tự ủy khuất chính mình. Cũng sẽ không giống như trước đây gặp chuyện đều chính mình yên lặng gánh, làm cho người khác muốn đau lòng cũng không kịp.

Lão nhân gia vừa hi vọng tôn tử bảo bối có thể vẫn luôn bảo trì trạng thái như thế này, vừa không thể không vì chứng mất trí nhớ của cậu phát sầu.

Bệnh này không trị hết sẽ có mầm họa, nếu trị ông lại sợ Tiểu Tầm nhớ tới những chuyện không vui của Giang gia, cũng đều không tốt

Họa phúc đều có, chính là lão nhân gia cũng không biết phải như thế nào.

Nhưng ít ra bây giờ vui vẻ nhiều hơn sầu lo.

Sau ba ngày, báo cáo kiểm tra toàn diện của Kỷ Tầm đã có.

Giang Mính lo lắng đề phòng mấy ngày, được câu nói của bác sĩ trấn trụ tinh thần.

"Vấn đề không lớn, tình huống so với chúng ta tưởng tượng lạc quan hơn nhiều lắm." Chuyên gia khoa não trước tiên là nói một câu như vậy.

Ở đây ba mẹ Kỷ Tầm đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Não sau tổn thương thật ra có thể tự lành, thậm chí không cần trị liệu, xuất hiện tình trạng choáng váng đầu, ngất xĩu này cũng là hiện tượng bình thường, giống như vết thương ngoài da khi lành lại sẽ có chút ngứa, muốn khôi phục lại trí nhớ cho cậu ấy chỉ cần thời gian thích ứng."

Kỷ mẹ kích động nói: "Là nói, con trai của tôi ký ức có thể khôi phục?"

Bác sĩ đáp: "Đúng, trước đã cho Kỷ tiên sinh làm trắc nghiệm câu hỏi tâm lý, cũng có thể nhìn ra cái dấu hiệu này. Mà cũng không thể quá lạc quan, quá trình này có khả năng rất ngắn, nói không chắc ngày mai tỉnh lại sau giấc ngủ cậu ấy liền nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhưng cũng có thể là ba năm mười năm sau mới một chút mới nhớ lại sự tình, cái này không thể gấp. Gia đình không nên tạo áp lực lên bệnh nhân."

Kỷ mẹ liền vội vàng nói: "Sẽ không, sẽ không tạo áp lực, chỉ hy vọng bảo bối của tôi có thể khỏe, những thứ khác không đòi hỏi."

Bác sĩ gật gật đầu, nói tiếp: "Người thân có thể cho cậu ấy lựa chọn ở nơi cậu ấy thích ứng, giống như trước Giang tiên sinh làm cũng rất tốt. Để cho cậu ấy cao hứng, bảo trì trạng thái tích cực lạc quan."

Nghe lời này, Kỷ mẹ liếc mắt nhìn người từ nãy giờ không hề lên tiếng Giang Mính, đối với người này hảo cảm liền thêm một tầng.

"Ngoài ra, tôi đề nghị định kỳ đến khai thông tâm lý, cậu ấy hiện tại nhận thức có khả năng sai lệch. Sau này trí nhớ khôi phục cũng về lại đúng quỹ đạo, mọi người không cần phải gấp gáp, như vậy ngược lại sẽ phản tác dụng. Duy trì hiện trạng như bây giờ là được rồi. Tận lực thuận theo ý muốn của cậu ấy."

Giang Mính càng nghe lời của bác sĩ, hắn đã sớm ở ba tháng kia ăn qua nhiều lần dạy dỗ, sở dĩ hắn mặt dày giữ Kỷ Tầm ở lại bên mình, một mặt là tâm tư riêng, mặt khác hắn biết chính là Kỷ Tầm cũng không thể rời khỏi hắn.



"Tôi sẽ phụ trợ thêm trị liệu, bảo trì cả người thoải mái vui vẻ, định kỳ sẽ đến tái khám."

Đơn thuốc kia liền đưa đến trong tay của Giang Mính

Thời điểm Hắn lấy xong thuốc trở lại phòng bệnh của Kỷ lão gia, nghe thấy bọn họ đang thảo luận việc xuất viện trở về nhà.

Kỷ Tầm vừa thấy được Giang Mính trở về, liền chạy tới rất vui vẻ nói: "Ba nói Tiểu Tầm có thể xuất viện. Vậy lão công chúng ta khi nào có thể về nhà? Nãi Cầu khẳng định nhớ ta rồi! Còn có hoa lan, ta đã lâu không có tự mình đi tưới nước! Ngày hôm nay liền về nhà có được hay không nha!"

Kỷ lão gia vừa nghe, bảo bối tôn tử câu chuyện rõ ràng không đúng, vội vã vội la lên: "Tiểu Tầm không cùng gia gia về nhà sao?"

"A?" Kỷ Tầm không rõ nhìn gia gia, cậu chưa bao giờ từng nghĩ cái vấn đề này, cùng người nhà đoàn tụ, phải trở về nhà mình sao?

Cậu nắm tay Giang Mính, nho nhỏ âm thanh phát biểu chính mình quan điểm: "Nhưng là, nhưng là ta đều cùng lão công kết hôn rồi nha, kết hôn rồi đương nhiên là về nhà cùng lão công."

Kỷ lão gia một hơi thiếu chút nữa suyễn không ra hoi thở, hướng về phía y tá nói: "Ta phải hút một chút dưỡng khí!"

Kỷ Tầm nhìn thấy gia gia phản ứng này, liền phát hiện trên mặt ba mẹ cũng có chút không cao hứng, trong khoảng thời gian ngắn coi chính mình làm hỏng việc, liền nhẹ nhàng lung lay Giang Mính cánh tay, nhỏ giọng hỏi: "Em có phải là nói sai không?"

Giang Mính vỗ vỗ lên bàn tay của cậu, cười đến ôn nhu: "Tiểu Tầm nói không sai, thế nhưng kết hôn rồi cũng là có thể về nhà ở, Tiểu Tầm có thể trở về nhà ở cùng gia gia và ba mẹ, bọn họ đều rất nhớ em."

Kỷ Tầm nhìn Giang Mính tròn mắt hỏi: "Vậy anh cùng em trở về sao?"

Giang Mính không thể tự ý trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt đi hỏi lão gia, Kỷ lão tiên sinh hút đủ dưỡng khí, vì để cho Kỷ Tầm về nhà chỉ có thể thập phần bất đắc dĩ đối Giang Mính nói: "Trong nhà quá lớn, hoan nghênh cậu tới làm khách."

Giữa những hàng chữ, vẫn là đem khoảng cách kéo ra, Giang Mính chỉ là "khách" mà thôi.

Ngày thứ hai, xe Kỷ gia liền lái tới bệnh viện, Kỷ lão gia đem Kỷ Tầm đón trở về nhà.

Kỷ gia tìm được con trai độc nhất việc này vân chưa công khai với bên ngoài, cũng đã có bộ phận truyền thông mang theo camera đến, tự nhiên bị vệ sĩ của Kỷ gia ngăn lại, người của Giang Mính cũng giúp một chút.

Kỷ gia phải bảo vệ Kỷ Tầm tâm hắn hoàn toàn hiểu, đối Kỷ Tầm mới là việc có lợi, Giang Mính tự nhiên đem hết toàn lực phối hợp.

Kỷ Tầm lôi kéo Giang Mính đồng thời ngồi ở sau xe, dọc theo đường đi đối với nơi mình sắp đến tràn ngập tò mò cùng mong đợi. Mãi đến tận xe đứng ở phía trước ngôi biệt thự lớn đẹp, sự hiếu kỳ của cậu mới thỏa mãn.

Căn nhà này so với Lan Thự lớn hơn nhiều, cổng lớn mới vừa mở ra, thì có hai con chó hướng về Kỷ Tầm chạy như bay đến, Giang Mính theo bản năng muốn đem Kỷ Tầm che chở đến phía sau, kia hai con chó đã giành trước một bước nhào vào trong l*иg ngực Kỷ Tầm, ngoắt ngoắt cái đuôi thân mật cùng chủ nhân đã lâu không gặp.

Kỷ Tầm cũng không sợ này hai đứa nó, thập phần tự nhiên sờ sờ lưng, giống như bằng hữu.

Kỷ mẹ cười nói: "Đây là chó mà Tiểu Tầm mua lúc mười bảy tuổi, còn nhớ sao?"



"Con nhớ không rõ, thế nhưng...ai nha..." Kỷ thiếu gia bị chó con liếʍ đến độ khó mà nói nên lời: "Mà là bọn nó đều có tên đúng không a?."

Kỷ mẹ ôn nhu nhắc nhở cậu: "Con trước đây có đặt tên cho chúng nó, bởi vì bọn lớn lên bộ lông đen mượt, cho nên một con gọi Hòn Than, một con gọi là Than Cầu. Kia bên trái đó là Than Cầu, so với ca ca nó muộn ra đời mấy phút, nhưng thực chất hình thể cân nặng đều như nhau."

Hòn Than và Than Cầu cùng chủ nhân thân mật xong, liền hướng về phía sau Kỷ Tầm nhìn Giang Mính tràn ngập cảnh giác sủa lên, Giang Mính cũng không phải sợ chó, vẫn như cũ trấn định đứng ở phía sau Kỷ Tầm, Kỷ thiếu gia nhéo hai lỗ tai con chó, dữ dằn nhắc nhở: "Không cho sủa lão công ta!"

Hai con chó nhỏ tựa hồ nghe đã hiểu, lập tức cúi hạ lỗ tai, tiếp tục dựa vào trong l*иg ngực tiểu chủ nhân không muốn đi.

Mãi đến tận quản gia cầm dây thừng đi ra đem hai con chó chụp lại dắt đi, Kỷ Tầm mới rốt cục thoát thân.

Kỷ thiếu gia tràn đầy phấn khởi quay người cùng Giang Mính nói: "Như vậy Nãi Cầu có bạn chơi!"

Giang Mính giúp cậu đem tóc loạn vuốt phẳng lại, cười nói: "Hiện tại có ba chúng nó chơi với em."

Hai con chó hưng phất dị thường sau khi được dắt vào, Kỷ lão gia mới dắt Kỷ Tầm đi vào trong nhà.

Kỷ gia phòng khách trang trí cổ điển, có nhiều trang trí bằng gỗ, tầm Giang Mính bị bộ chậu pha lên bên trong còn có một con rùa đen thu hút tới.

Nha, con rùa mà Kỷ Tầm thiếu chút nữa đánh đổi mạng sống nắm chặt lấy vẫn còn ở đây.

Năm xưa rùa đen nhỏ, đã biến thành rùa đen lớn, rùa đen lớn căn bản muốn bò ra khỏi thành chậu tìm tự do, lại nhận ra được tầm mắt phía Giang Mính, đột nhiên bỏ qua, bé ngoan lại tụt xuống trong chậu pha lê.

Quản gia trước kia đã chuẩn bị xong phòng cho Giang Mính đi ra. Tại lầu hai trong phòng khách, Kỷ Tầm nhìn trên giường chỉ có một gối, liền nói: "Làm phiền lại lấy một cái gối nữa, tôi muốn cùng lão công ngủ chung."

Quản gia vội vã cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, phòng ngủ của ngài ở tại lầu ba, mỗi ngày đều có quét tước, ngài đêm nay là có thể trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi."

Kỷ Tầm cả giận nói: "Tôi muốn cùng lão công ngủ chung, người nghe không hiểu sao?"

Quản gia trước nghe lão gia từng căn dặn, tiểu thiếu gia cùng Giang tiên sinh là không thể cùng ở chung một cái phòng. Ban đêm ngủ cùng nhau càng không được. Hắn nghe lão gia mệnh lệnh, chỉ có thể kiên trì cãi lời ý nguyện tiểu thiếu gia, Giang Mính một người ngoài đối với việc này thực sự chen miệng vào không lọt, kết quả nói qua lại, Kỷ Tầm liền giận thật.

Cậu lôi kéo Giang Mính thở phì phò xuống lầu muốn đi, bị Kỷ ba đúng lúc ngăn cản.

"Làm sao vậy?" Kỷ ba hỏi.

"Hắn không cho con và lão công ngủ một cái phòng!" Kỷ Tầm cùng ba nói: "Làm như vậy rất không vui!"

Quản gia cúi đầu đứng ở bên cạnh chuẩn bị nghe phê trách.

Kỷ ba còn chưa mở miệng nói chuyện, Kỷ lão gia liền chống gậy đi tới nói: "Là ý của ta."

Kỷ Tầm oan ức lại tức giận, nhưng không thể chống đối lão nhân gia, chỉ có thể tựa lên bả vai Giang Mính, tiếng trầm cùng lão công oán giận: "Em không thích nơi này."
« Chương TrướcChương Tiếp »