Chương 27: Đừng Rời Xa Em Có Được Không

Lâm Tuyết không biết tại sao lại ngủ quên trên ghế bên ngoài ban công.

Trong lúc mơ màng cảm giác được ai đó nhấc cô lên, sau đó đặt cô lên giường êm ái, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy có người gọi tên cô, giọng nói ôn nhu ngọt ngào:"Tuyết Nhi."

Lâm Tuyết mở đôi mắt ngái ngủ ra và nhìn thấy gương mặt mà cô ngày đêm mong nhớ.

"Vũ Trạch…"

"Là anh…"

Gương mặt của người đàn ông có mấy phần ôn nhu, mí mắt của đôi mắt phượng hẹp dài kẹp quấn lấy tơ tình.

Lâm Tuyết không nghĩ được cái gì liền kích động nhào vào lòng ngực Lăng Vũ Trạch, ôm chặt eo anh bằng cả hai tay, sợ rằng anh sẽ tan biến mất.

"Vũ Trạch, anh về thăm em sao? Em rất nhớ anh… Đừng đi nữa được không? Đừng bao giờ rời xa em nữa."

Giọng nói của Lâm Tuyết nỉ non, cô cảm giác trên đầu mình thật ấm áp, bàn tay Lăng Vũ Trạch đang vuốt mái tóc của cô.

"Đừng sợ, anh sẽ không bao giờ rời xa em, mãi mãi cũng sẽ không rời xa em."

Lời hứa của anh rất cảm động, Lâm Tuyết ngẩng đầu hôn lên môi Lăng Vũ Trạch.

Môi của anh rất lạnh…

Nhưng chẳng mấy chốc, cơ thể dần nóng lên.

Màn đêm buông xuống, Lâm Tuyết chìm vào trong sự dịu dàng chưa từng có của Lăng Vũ Trạch, một đêm quyến rũ…

Đối với Lâm Tuyết mà nói, đây chính là một giấc mơ đẹp nhất, cô có thể nghe thấy giọng nói êm ái của Lăng Vũ Trạch lặp lại bên tai:"Tuyết Nhi, anh yêu em…"

Đây là điều tuyệt vời nhất cô từng nghe trong cuộc đời, cô không muốn tỉnh dậy, khi tỉnh dậy cô sẽ không thể nhìn thấy anh nữa.

Nhưng mà Lâm Tuyết vẫn phải tỉnh dậy.

Ánh nắng ban mai chiếu vào ô cửa sổ, cô không dám mở mắt, nước mắt từ khóe mi rơi xuống, cô không thể chấp nhận rằng Lăng Vũ Trạch đã rời xa cô mãi mãi.

"Sao em lại khóc?"

Thanh âm êm dịu quen thuộc vang lên bên tai Lâm Tuyết với một tia lười biếng khi vừa tỉnh ngủ.

Toàn thân Lâm Tuyết khẽ giật mình, sau đó cảm thấy một bàn tay quen thuộc chạm vào má cô.

Lâm Tuyết vội mở đôi mắt đẫm lệ, trong mắt cô phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của người đàn ông bên cạnh.

"Vũ Trạch…"

"Là anh…"

Lâm Tuyết kinh hãi đến ngây người.

Cô thật sự không phải nằm mơ sao?

Lăng Vũ Trạch nhìn cô mỉm cười, vươn tay ôm chặt Lâm Tuyết đang ngẩn ngơ vào trong lòng.

"Đồ ngốc, anh còn chưa yêu em đủ nhiều hơn anh muốn, làm sao có thể bằng lòng chết?"

Giọng nói chân thật và cảm giác ấm áp này, Lâm Tuyết đã tin rằng Lăng Vũ Trạch vẫn còn sống, và anh hiện đang ôm cô vào lòng.

Người đàn ông cô yêu mười năm Lăng Vũ Trạc đã trở lại.

Cảm giác tìm lại được điều quý giá lạc mất này khiến Lâm Tuyết vui mừng đến phát khóc.



"Vũ Trạch…"

Lâm Tuyết khóc và ôm chặt Lăng Vũ Trạch, cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể anh và lắng nghe hơi thở của anh vang lên bên tai cô, rất chân thật.

Lăng Vũ Trạch hôn lên má Lâm Tuyết, dùng lòng bàn tay vuốt ve tóc của cô, trong khoảnh khắc này, không còn nghi ngờ, chỉ có sự biết ơn khi tưởng chừng mất đi nhưng tìm lại được.

Tất cả những tổn thương và xung đột trong quá khứ dường như tự động tan biến vào lúc này.

Lâm Tuyết lúc này lại hắc xì một cái, cơ thể có chút rung lên.

"Đêm qua sao lại ngủ ở ban công, nhiễm lạnh rồi?"

Lăng Vũ Trạch đẩy Lâm Tuyết nằm ngửa xuống giường, thân hình cao lớn đè ép cô bên dưới, ánh mắt quyến rũ nhìn vào mắt cô…

Lâm Tuyết khịt mũi một cái lắc đầu:"Em không sao, uống chút nước ấm sẽ tốt thôi."

"Không được, chúng ta nên vận động cho ra mồ hôi nhiều hơn."

Lâm Tuyết gương mặt thoáng đỏ ửng, lời nói vô sỉ này thật sự lại phát ra từ miệng Lăng Vũ Trạch.

Anh chẳng phải là một người đàn ông thanh nhã cao quý, không ngờ…

Không ngờ khi lên giường, có cao quý nho nhã ra sao cũng biến thành cầm thú.

"Vậy chúng ta thức dậy chạy bộ?" - Lâm Tuyết chu mỏ đáp.

Lăng Vũ Trạch bật cười, cúi đầu nhìn không thấy biểu tình của Lâm Tuyết, chỉ là vành tai ửng hồng đã bán đứng cô.

Nụ hôn lần này của Lăng Vũ Trạch không còn nhẹ nhàng ôn nhu nữa mà mang theo sự kí©ɧ ŧìиɧ mạnh mẽ.

Bị hôn cho đến mê dại, Lâm Tuyết như bị lạc trong mê luyến mà Lăng Vũ Trạch dụ dỗ, bàn tay cô ôm lấy cổ anh đáp trả cuồng nhiệt.

Lăng Vũ Trạch có chút kinh ngạc, bờ môi cô vừa mềm mại, đầu lưỡi cũng quấn chặt lấy lưỡi anh, không có ý định buông ra.

Anh thích hương vị ngọt ngào trong miệng cô, còn có tiếng rên khe khẽ đầy dụ hoặc, thân thể run rẩy, mềm mại ép sát vào người anh, cùng với đường cong nóng bỏng cực kỳ mê người.

Tay anh bắt đầu mơn trớn cặp đùi trắng mịn, từ từ hướng lên chạm vào bên trong váy của cô, đầu ngón tay trơn trượt chạm vào hang động chậm rãi vuốt ve và khıêυ khí©h, khiến cho ngọn lửa du͙© vọиɠ bên trong Lâm Tuyết bùng cháy.

Lăng Vũ Trạch buông tha cho bờ môi sưng đỏ của cô, miệng trượt nhẹ xuống dưới cắn lấy chiếc cằm thanh tú của cô, một tay còn lại kéo chiếc váy tách khỏi cơ thể.

Bên trong Lâm Yến không mặc nội y, chiếc váy ngủ tách ra liền hiện lên một khung cảnh diễm lệ khiến ánh mắt Lăng Vũ Trạch càng thêm cuồng dã.

Anh cúi đầu ngậm lấy một bên ngực, khẽ mυ"ŧ lấy khiến cho bầu ngực không khỏi cong lên mời gọi, anh không ngừng để lại những dấu hôn sở hữu, từng dấu từng dấu ẩn hiện đầy trêu chọc đến tê dại.

"Ưm… đau… Vũ Trạch… đừng như vậy…"

Lâm Tuyết rêи ɾỉ theo từng kí©h thí©ɧ của Lăng Vũ Trạch.

Một bên bị bờ môi anh quấn lấy không rời, một bên ngực mềm mại căng tròn bị bàn tay to lớn ấm áp nhào nặn, hưởng thụ cảm giác thích thú trên bàn tay đang nắm giữ mê mẩn.

Một bàn tay khác liền không an phận, ngang nhiên chạm vào cánh hoa mềm mại đang run rẩy, ở phía ngoài vòng cấm không ngừng khıêυ khí©h, vuốt ve hạt trân châu nhô cứng đầy mê hoặc.

"Ưʍ..a… Vũ Trạch, nhột quá…"

"Tuyết Nhi, có thích không?"

Hành động lạ lùng này khiến thân thể Lâm Tuyết trở nên mềm nhũn, khi ngón tay thon dài của anh ngừng đùa nghịch bên ngoài mà tách hai cánh hoa tiến vào bên trong, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được cảm xúc lạ lẫm mà kɧoáı ©ảʍ dâng trào khẽ rêи ɾỉ.

"A Trạch.. anh… đừng như vậy mà…"

Kèm theo tiếng rêи ɾỉ của cô là một tràn mật ngọt kèm theo sự chuyển động của ngón tay thon dài tuôn ra.

Lăng Vũ Trạch cảm nhận được sự âm ướt nhưng không hề buông tha, ngón cái khẽ ấn nhẹ vào bên trong hoa tâm, kí©h thí©ɧ sự mẫn cảm của cô, muốn cô đạt cực đỉnh sung sướиɠ.



Càng nhiều mật ngọt trong suốt tràn ra ướŧ áŧ.

Sự ngọt ngào của cô khiến anh càng thêm điên cuồng, ngón tay ra vào ngày càng nhanh hơn, ngón tay cái xoa tròn hoa tâm. Cảm nhận được sự hưng phấn của cô, anh càng tăng theo lực vận động.

Mông Lâm Tuyết không tự chủ nâng theo luật động của anh mà phối hợp đông đưa. Sự kí©h thí©ɧ này khiến Lâm Tuyết không còn là chính mình nữa, tiếng rêи ɾỉ không ngừng thốt ra khỏi miệng, một loạt kɧoáı ©ảʍ tự nhiên sinh ra khiến cô muốn bùng nổ.

Đột nhiên, ngón tay ý tứ đột nhiên kí©h thí©ɧ sâu hơn, cô rốt cuộc không chịu được nữa, cả người run nhẹ, tiếng rêи ɾỉ ngày một đậm hơn, mật ngọt từ hang động theo ngón tay tràn ra rất nhanh ướt đẫm ga giường.

Lăng Vũ Trạch rút ngón tay ra rời khỏi hang động chật hẹp, Lăng Vũ Trạch nâng hai chân Lâm Tuyết thật cao, toàn thân quỳ ngay chính giữa hai chân cô.

Bờ môi anh hôn lên ngón chân trắng trẻo mềm mại, ngậm lấy ngón chân cô mυ"ŧ lấy, đôi môi di chuyển từ từ lòng bàn chân, đến bắp chân, rồi phần đùi thon dài.

Từ từ, đôi môi chạm vào cánh hoa đang khép lại, chiếc lưỡi nhám dài động tác lên hạt trân châu nhô lên, mùi du͙© vọиɠ bên trong cô tươi mát khiến Lăng Vũ Trạch cực kỳ thích thú, mυ"ŧ lấy mạnh bạo như muốn hút lấy tất cả cô vào bên trong miệng.

"Ưm… nhột… Vũ Trạch… nơi đó… nơi đó… không tốt đâu."

Lâm Tuyết cảm thấy nhột nhạt hưng phấn đến mức lúc lắc cả đầu, hai tay nắm lấy mái tóc đen nhanh của anh, không muốn đẩy ra chỉ muốn ấn vào.

Đùa nghịch thỏa thích cánh hoa xinh đẹp, dịch tràn ẩm ướt từ bên trong tuôn ra không ngừng từ sự kí©h thí©ɧ của anh.

"Tuyết Nhi, anh yêu em…"

"Vũ Trạch, em yêu anh…"

Lăng Vũ Trạch ngẩng đầu lên, đôi môi lần này lại chiếm lấy bờ môi đỏ hồng bị cắn đến ửng lên.

Ngọn lửa bùng lên ở phần dưới rốn một gang tay lớn căng cứng, vật nam tính tím lên gân guốc cứng dài tìm đến cánh hoa đang che động nhỏ, tách hai cánh hoa cắm vào hang động.

"Ưm… Trạch….căng quá…"

Cánh hoa nhanh chóng co rút siết chặt lấy du͙© vọиɠ của Lăng Vũ Trạch, kẹp chặt khiến anh muốn nổ tung khó có thể khống chế.

Không đợi được nữa, Lăng Vũ Trạch mạnh mẽ ra vào, rút ra gần hết và cắm vào thật sâu.

Từng lực động là từng tiếng rêи ɾỉ của Lâm Tuyết phát ra đầy hưng phấn.

Phía dưới bị mãnh thú ra vào mạnh mẽ bên trên bờ môi rời khỏi môi cô, cắn lấy vành tai nhạy cảm rên khẽ:"Tuyết Nhi, em thật chặt…"

Toàn thân cô nổi da gà, giọng nói quyến rũ bên tai khiến cô thở hổn hển, tay cô ôm lấy cổ Lăng Vũ Trạch, mặc cho anh cắи ʍút̼ chiếc cổ thon dài và bờ ngực to tròn để lại những dấu vết phiến đỏ.

"Tuyết Nhi, có thích không?"

"Ưʍ.. a… A Trạch… thích… anh làm em thật thích…"

Lăng Vũ Trạch rút mãnh thú nóng rực ra khỏi hang động, mật ngọt thẳng một luồn ùa nhau ra.

Xoay người Lâm Tuyết lại, nâng mông cô lên cao, bàn tay anh ôm lấy bờ mông căng mịn, mãnh thú không nhịn được liền tiến công vào hang động, vật cứng cỏi nam tính tận tình va chạm vào mọi ngỏ ngách, một lần lại thêm một lần tiến công càng làm cho mật ngọt ướŧ áŧ chảy ra càng nhiều.

Cao trào vừa mới qua đi đã tiếp nhận sự kí©h thí©ɧ mới hơn, một cảm xúc mãnh liệt nhanh chóng ập vào cô khiến cô phát cuồng.

Nhịp độ ra vào của anh quá mức mãnh liệt, vách thịt mềm từng đợt co rút lại, ôm lấy mãnh thú nóng rực thô to của anh.

Thân thể mềm mại đổ mồ hôi đầm đìa, hai thân thể dùng hết sức động va vào nhau.

"A Trạch… mạnh quá… sâu quá rồi…nhẹ một chút…ưm…a..ưʍ."

Lăng Vũ Trạch đột nhiên tăng tốc, mãnh thú ma sát gắt gao trở nên nóng nảy hung ác, vật lớn căng cứng to dài thêm một vòng ra vào không theo nhịp điệu, thẳng đến cuối cùng cắm thật sâu lêи đỉиɦ, tinh túy nóng bỏng bắn thật sâu vào bên trong hang động…

Tiếng rên của cả hai người cùng một lúc đạt cao trào khiến gian phòng ngủ tràn ngập mùi du͙© vọиɠ.

Nếu không có bất cứ trắc trở và hiểu nhầm, hai người bọn họ sớm đã nên hòa hợp như hiện tại.