Chương 35

Nam Cung Miên không nói, "Con không chậm trễ chứ?."

“Ngươi không chậm trễ, nhưng ta mỗi lần đều giẫm lên." Minh triều thở dài: "Ta đã nghe nói qua Tần gia. Tuy rằng muội muội ngươi đột nhiên thay đổi một chút, nhưng theo ta thấy thì đây là chuyện tốt. Ngươi có thể nhân cơ hội này thả nàng đi, để nàng tự lập trưởng thành. Dù sao thì ngươi cũng không thể bảo vệ nàng cả đời."

“ Tại sao không? " Nam Cung Miên nhíu mày nói, "Ta đã hứa với đại ca và nhị ca là sẽ bảo vệ Quân Quân thật tốt. Chỉ cần Quân Quân cần, ta có thể cả đời bảo vệ."

“ Được rồi” Minh Triều không muốn nói chuyện này nữa: "Hết giờ rồi, đi thôi."

“Được rồi,” khi Nam Cung Miên đi đến sau lưng linh thú, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Minh Triều: “Người xác định đã nói chuyện với viện trưởng chưa? Để ngài ấy để ý đên Hoàng Quân?”

“Vâng, vâng” Minh Triều rất mệt mỏi, nói: “Đừng lo lắng, người nhất định sẽ để ý đến muội muội của ngươi, sẽ không để Tần gia mang nàng đi.”

“Vậy Thì Tốt!.” Nam Cung Miên hoàn toàn yên tâm: “Sư phụ, cảm ơn người.”

“Bây giờ ngươi biết ta là sư phụ rồi?” Minh Triều cười một tiếng: “Đi lên nhanh đi.”

“Được rồi

* “Đến giờ rồi.” Hoàng Quân quay đầu nhìn Diệp Khâm nói: “Tam ca, bọn họ đã đi rồi. Đến lúc chúng ta ra ngoài rồi.”

Diệp Khâm nhìn ra ngoài tường viện: “Có người đang nhìn chằm chằm ngươi.”

“Ta biết rồi” “Không quan trọng ngươi có phải là người của học viện hay không,” Hoàng Quân nói

“Đi thôi”.” Diệp Khâm đứng dậy.

Hoàng Quân dẫn mọi người ra ngoài học viện. Khi đến cổng trường, người trong bóng tối xuất hiện trước mặt Hoàng Quân: "Cô nương Nam Cung, vì sự an toàn của cô, hy vọng cô không nên ra khỏi trường."

Hoàng Quân, tôi nhìn Diệp Khâm. Diệp Khâm sau khi nhìn qua, nói: "Tô và viện trưởng đã nói cô ấy và tôi ở cùng nhau, sẽ không trách đâu."

Người đàn ông nhìn Hoàng Quân và Diệp Khâm, do dự rồi rời đi.

Diệp Khâm chỉ biểu hiện một chút tu vi, cao hơn anh ta rất nhiều, vì vậy người đàn ông kia mới an tâm rời đi.

Sau khi người đàn ông rời đi, Diệp Khâm nhìn về phía Quân Quân và nói: "Đã ổn thỏa rồi. Chúng ta đi thôi."

Hoàng Tuyền gật đầu cười: "Được."

Họ ra khỏi trường và đến Hoàng Giới, con phố phồn hoa và nhộn nhịp nhất thủ đô. Đi được một đoạn ngắn, Hoàng Quân cảm thấy có người đi theo sau mình.

" Này” Hoàng Quân thở dài: "Bọn họ thực sự đi theo."

" Tôi không muốn gϊếŧ người. Tại sao họ phải ép tôi? "

Nhìn thấy bộ dạng bất lực của cô, Diệp Khâm cười nói: "Nếu cô không muốn làm thì để ta làm."

“ Huynh làm đi." "Dù sao thì đó cũng là chuyện của huynh, và..." Hoàng Quân cười nói.

Diệp Khâm chú ý đến ánh mắt của cô, đột nhiên không cười không khóc được.

Tay anh nhuốm đầy máu.

“ Chúng ta đến hiệu thuốc trước đi. " "Tôi đi mua một ít thảo dược", Hoàng Quân nói

"Được”

Họ đến tiệm thuốc bắc lớn nhất phố Hoàng Giới. Vừa bước vào tiệm thuốc bắc, tất cả những người vừa nãy còn đang mặc cả đều im lặng. Họ nhìn chằm chằm vào Hoàng Quân và Diệp Khâm vừa bước vào tiệm thuốc bắc.

Đừng trách những người đó dừng lại nhìn hai người, thật sự là ngoại hình của hai người quá bắt mắt, đứng cạnh nhau là một cảnh đẹp, muốn để người ta không chú ý thì khó lắm.

" Tiểu Nhị, tôi muốn xem những loại thảo dược tốt nhất mà cậu có ở đây." Hoàng Quân bước đến trước mặt một học viên năm hai nam nhân sửng sốt, giơ tay bắt trước mặt cậu ta: "Ngươi ổn chứ?"

"Không, ổn mà." Người thứ 2 quay lại, ngượng ngùng nhìn về Quân Quân: "Quý khách, những loại thảo dược tốt nhất đều ở tầng hai. Nếu muốn xem, xin hãy theo tôi lên tầng hai."