Chương 92

Cô ấy đang vội

Tiền đang vẫy tay với cô ấy. Làm sao chúng ta có thể không vội?Hoàng Quân lặng lẽ nhìn Diệp Khâm và nói, "Được rồi. Nếu chúng ta không ra ngoài hôm nay, chúng ta sẽ ra ngoài sớm vào ngày mai, được không?"

Diệp Khâm không ngờ rằng cô ấy muốn ra ngoài đi dạo như thế này. Một số người trong số họ không thể cười hoặc khóc: "Được rồi."

"Vậy tôi sẽ quay lại và nghỉ ngơi." Nói xong, Hoàng Quân quay người và rời đi.

Diệp Khâm đứng nguyên tại chỗ và nhìn cô ấy rời đi. Anh ấy không rời khỏi khu vườn cho đến khi không còn nhìn thấy cô ấy nữa.

* Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Diệp Khâm nhìn về phía Nam Cung Miên và nói, "Tam ca, tôi sẽ dẫn Hoàng Quân đi dạo. Huynh có muốn đi cùng chúng tôi không?"

"Tôi không đi” Nam Cung Miên nói, "Tôi muốn luyện tập. Ngươi có thể đưa Hoàng Quân ra ngoaid, nhưng ngươi nên sớm trở về."

Diệp Khâm nhếch môi cười, gật đầu: "Được."

"An toàn."

"Được rồi,”

Nam Cung Miên tiếp tục luyện tập sau khi giải thích những gì nên làm.

Khi Nam Cung Miên rời đi, Diệp Khâm nhìn cô và nói: "Đi thôi."

Hoàng Quân mỉm cười đáp: "Được."

Họ ra khỏi dinh thự và lên xe ngựa bên ngoài. Xe ngựa ngày hôm nay phổ biến hơn nhiều so với cỗ xe lộng lẫy do Huyền Hồ kéo.

Loại bình thường này không dễ thu hút sự chú ý, bình thường chỉ trông bình thường bên ngoài, bên trong rộng rãi, có đệm. Không gian tuy không lớn bằng cỗ xe ngựa trước nhưng cũng rất thoải mái.

Có một chiếc hộp nhỏ màu trắng trên chiếc bàn nhỏ bên trong xe ngựa. Sau khi lên xe ngựa, Diệp Khâm cầm hộp lên và mở ra, để lộ những thứ bên trong.

Một chiếc vòng tay bằng bạc, ở giữa vòng tay khảm một viên đá trong suốt.

Thật tinh xảo. Thật đẹp.

Diệp Khâm đưa hộp cho Hoàng Quân và mỉm cười nói: "Viên đá giao tiếp dành cho muội."

Hoàng Quân lấy vòng tay ra, dùng sức cắt đứt ngón tay. Linh lực rơi vào linh thạch, một giọt máu chảy xuống. Ngay sau đó, máu đã bị hấp thụ.

Sau khi viên đá hấp thụ máu, nó lóe lên ánh sáng màu trắng nhạt. Khi ánh sáng màu trắng tan biến, một viên kim cương nhỏ xuất hiện trong viên đá trong suốt ban đầu.

“Quan Quân, dùng sức mở khối pha lê.” Diệp Khâm.

Khi Hoàng Quân nghe thấy lời này, cô ta làm theo lời Diệp Khâm.

Truyền lực vào viên đá, mở khối pha lê, khối pha lê mở ra, bên trong không có gì.

Diệp Khâm lấy ra viên đá giao tiếp, để hai viên linh thạch va chạm. Sau đó, cô ta dùng sức quấn chặt hai viên linh thạch.Dưới sức mạnh đó, hai viên đá linh hồn lại sáng lấp lánh.

Khi ánh sáng biến mất, trong khối pha lê có một lực. Khoảnh khắc tiếp theo, lực đó dần dần thay đổi và cuối cùng trở thành chữ "Diệp Khâm".

Diệp Khâm nhìn về phía Hoàng Quân: "Quân Quân, đến lượt muội."

Hoàng Quân gật đầu và giải phóng sức mạnh của mình giống như Diệp Khâm.

Sau đó, một sức mạnh màu xanh nhạt xuất hiện trong viên đá giao tiếp của Diệp Khâm. Sau đó, dưới sự điều khiển của Hoàng Quân, sức mạnh đó đã trở thành chữ "Hoàng Quân".

Sau khi hoàn thành, Diệp Khâm nói, "nếu sau này ta không ở đây, muội có thể liên lạc với ta."

Điều quan trọng là, khi anh nhớ cô, anh có thể liên lạc với cô, anh không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể nghe thấy giọng nói của cô.

Nhìn vào chiếc vòng tay, Hoàng Quân rất hài lòng, vì vậy khi nhìn về phía Diệp Khâm, cô tỏ ra dịu dàng hơn: "Tần Khâm, cảm ơn huynh."

Trong xe ngựa không có ranh giới. Những người có thành tích cao thường có thính lực cao hơn người thường. Vì vậy... Khi người đánh xe nghe thấy chữ "Tần Khâm", anh ta như bị sét đánh.

Tần Khâm

sẽ bị gϊếŧ

Diệp Khâm giơ tay xoa đầu: "Không cần cảm ơn, cứ thích là được."

Hoàng Quân nhìn anh một cái rồi bắt đầu tĩnh tâm.