Chương 11

Hắn nhìn xuống thực đơn với vẻ mặt u ám một lúclâu, trong khi Vân Tập đang đọc tin tức trên điện thoại.

“Món trộn cơm thịt bò này được không?” Giọng nói của Tùng Liệt mang theo sự tức giận, nhưng miễn cưỡng có thể xem như đang hỏi ý kiến

của Vân Tập.

Vân Tập đang nghĩ về chuyện công việc, thản nhiên nói một câu: "Không cần".

Tùng Liệt tiếp tục im lặng đọc thực đơn, một lúc lâu sau thì gọi ra một bàn đồ ăn nóng hổi.

Vân Tập không chú ý nhiều đến việc hắn đang ăn gì, vẫn cúi đầu nhìn vào điện thoại.

“Trong lúc ăn anh có thể đừng chơi điện thoại được không?” Tùng Liệt dường như không thể chịu đựng được nữa.

Vân Tập ngước lên nhìn hắn có chút bối rối.

Cậu không ngờ Tùng Liệt lại còn chú ý đến việc cậu đang xem điện thoại.

Đột nhiên cậu nhớ lại những bữa cơm hiếm hoi mà hai người ăn cùng nhau.

Lúc đó Vân Tập căn bản không để ý đến đồ ăn được bày ở trên bàn.

Toàn bộ tâm tư của cậu đều hướng về Tùng Liệt.

Nếu Tùng Liệt có thể trò chuyện cùng cậu thì quá tốt, nếu hắn không nói chuyện với cậu, thì cậu chỉ cần nhìn hắn cũng sẽ hạnh phúc rồi.

Tùng Liệt rất bận.

Lúc ăn cơm, cứ chốt lát lại có tin nhắn, không thì lại là cuộc gọi.

Còn có những lúc đang ăn cơm thì trong đầu nảy ra ý tưởng gì đó, liền lao ngay vào phòng làm việc.

Cậu có từng nói gì không?

Không có.

Vân Tập cho rằng lúc người đàn ông chăm chú làm việc là lúc họ trông hấp dẫn nhất.

Nhưng tại sao việc cậu kiểm tra email lại biến thành "Chơi điện thoại trong khi ăn" chứ?

“Thứ nhất, tôi không ăn.” Giọng điệu của Vân Tập cũng lạnh lùng, “Thứ hai, tôi không chơi điện thoại.”

Tùng Liệt vừa đặt đôi đũa xuống bàn thì Lương Siêu đã bước vào: "Anh Liệt! Anh làm em sợ chết khϊếp..."

Khi nhìn thấy Vân Tập, hắn lập tức đứng nghiêm chỉnh, nói: "Vân tổng."

Vân Tập ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, "Đừng gọi tôi là “Vân tổng” nữa, bây giờ tôi cũng không phải cái gì mà “tổng”."

Lương Siêu nhìn một bàn đồ ăn mới động được vài đũa, sau đó lại nhìn vẻ mặt tức giận của Tùng Liệt, "Ha ha" cười gượng một tiếng, "Xem anh nói kìa... Có phải tôi tới sớm rồi không? Hay là tôi ra xe đợi nhé?”

"Không cần." Vân Tập ra hiệu cho người phục vụ mang quần áo của mình lên, sau đó nói với Lương Siêu, "Cậu đến đúng lúc lắm, nhiều đồ ăn như vậy, hai người có thể ăn cùng nhau."

Tùng Liệt tức giận ném mũ sang một bên: "Vân Tập, rốt cuộc anh có ý gì?"

Lương Siêu sợ hãi đến tái mặt, lập tức kéo rèm bên trong bức tường kính lại.

"Tôi đã nói cả ngày rồi, sao cậu còn chưa hiểu?" Vân Tập cũng đói bụng, trong đầu bắt đầu không suy nghĩ được gì nữa.

Lúc này Tùng Liệt đang tức giận với cậu, cậu lập tức quên hết những mưu tính gì gì đó, “Cậu mời tôi ăn đồ Nhật, tôi nói không ăn. Nhưng cậu nhất quyết bắt tôi phải đến, bây giờ tôi cũng đã đến rồi. Cậu cũng đã ăn rồi, cậu còn không hài lòng về điều gì nữa? Cậu xem tôi là cái gì? Cậu bảo tôi đi đến chỗ nào thì tôi phải đến chỗ đó, cậu bảo tôi ăn gì thì tôi phải ăn à, con mẹ nó tôi là con chó của cậu à.”

Nói một tràng xong, Vân Tập liền cảm thấy có vô số ngôi sao đang bay trước mắt mình.

Nhưng cậu đại khái có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận của Tùng Liệt, nên cũng không cúi đầu tỏ ra yếu đuối.

Trước mắt cậu đột nhiên tối sầm lại, xung quanh yên tĩnh đến mức cậu còn tưởng rằng tai mình đã bị điếc.

Loảng xoảng!!

Khoảnh khắc tầm nhìn của cậu được phục hồi, Vân Tập liền nhìn thấy một miếng sashimi cá ngừ vẽ ra một đường parabol trên không trung.