Chương 12

Tùng Liệt lật cả cái bàn lên.

Bánh okonomiyaki còn đang bốc khói, cơm nắm bạch tuộc, canh bò hầm vương vãi khắp sàn nhà.

Lương Siêu nhanh chóng chạy vòng qua bình phong, đóng cửa phòng riêng lại.

Các cửa hàng ở Tam Hoàn đều đóng cửa rất muộn, hôm nay là cuối tuần, giờ này vẫn còn rất nhiều khách mới tan tầm đến đấy ăn tối.

Chỉ là động tĩnh vừa xảy ra đã thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò.

Người phục vụ thận trọng bước vào, nói: "Xin lỗi đã làm phiền, ngài có cần chúng tôi giúp dọn dẹp không?"

Tùng Liệt lạnh mặt, không nói gì.

Lương Siêu không dám nói gì.

Cơn giận của Vân Tập đã dịu đi một chút, cậu không muốn làm cho cô gái kia xấu hổ.

Nhưng cậu có chút không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng xua tay.

Người phục vụ đưa cho cậu chiếc áo khoác với vẻ biết ơn: “Tiên sinh, có cần tôi gọi xe cho ngài không?”

"Được." Vân Tập thực sự hối hận khi đã trực tiếp đến gặp Tùng Liệt.

Vốn dĩ cậu định tới rồi bảo Lương Siêu đến đón hắn về, sau đó cậu có thể tìm một chỗ nào đó ăn chút cơm nóng hổi.

Nhưng cậu không ngờ rằng lại dây dưa đến tận bây giờ, cuối cùng làm thức ăn bừa bộn khắp sàn nhà.

Vân Tập ở trong phòng đợi xe đến.

Tùng Liệt cũng không bảo sẽ rời đi, chỉ mang sắc mặt âm trầm đứng ở một bên không nói gì.

Lương Siêu ở bên cạnh sợ đến mức đến thở cũng không dám thở mạnh.

"Để Lương Siêu đưa anh..."

"Tiên sinh, xe của ngài đã tới..."

Tùng Liệt và người phục vụ đồng thanh nói.

“Cảm ơn.” Vân Tập vờ như không nghe thấy lời nói của Tùng Liệt, mặc áo khoác vào rồi đứng dậy.

Cũng không biết là do cậu đứng dậy hơi gấp, hay chỉ là do vừa nãy đói cả buổi chiều mà lại la hét hai tiếng nên đâm ra chóng mặt.

Khoảnh khắc cậu đứng dậy, đôi mắt cậu lại tối sầm lại.

Tại sao trước đây cậu không nhận ra mình yếu đuối như vậy?

Trước đây vì Tùng Liệt cậu có thể bay hai lần trong một tuần từ Bắc Kinh đến Quảng Châu rồi Thâm Quyến.

Lương Siêu thấy cậu lảo đảo, đưa tay đỡ cậu: "Vân tổng?"

“Không sao đâu.” Vân Tập tránh tay của hắn, “Các người cũng về sớm đa, đã gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi.”

“Lương Triều cậu đưa anh ấy về đi.” Tùng Liệt lặp lại, “Tôi tự mình bắt taxi về.”

Vân Tập thực sự không muốn liên quan gì đến Tùng Liệt nữa, mỗi khi nghĩ đến những điều xấu hổ trong quá khứ thì trong lòng cậu lại cảm thấy ngứa ngáy.

"Không, tôi sẽ tự mình quay về." Cho dù hôm nay Tùng Liệt không hiểu tiếng người, Vân Tập vẫn thẳng thừng từ chối.

Tùng Liệt cũng đứng dậy, chậm rãi bước đến chỗ Vân Tập.

Một số người thực sự là được ông trời ưu ái.

Dưới sân khấu, họ chỉ thấy được Tùng Liệt rất phong cách, với bờ vai rộng tiêu chuẩn và đôi chân dài, hoàn toàn phù hợp với tỷ lệ vàng của Leonardo da Vinci.

Từ đuôi mắt đến cằm, từng đường nét trên khuôn mặt của hắn đều vô cùng rõ ràng, khiến người ta nhìn liền có cảm giác rất sảng khoái.

Nhưng ở khoảng cách bình thường sẽ khiến người ta có cảm giác chiều cao và vóc dáng của hắn vô cùng hầm hố.

Vân Tập cũng không thấp, nhưng khi đứng trước mặt Tùng Liệt, cậu gần như bị bóng tối của hắn che phủ hoàn toàn.

Cảm giác áp bức ngột ngạt thậm chí còn khiến Vân Tập phải nín thở trong giây lát.

Vân Tập biết hắn đang cúi đầu nhìn cậu, nhưng cũng lười trừng mắt nhìn hắn, "Cậu còn gì muốn nói sao?"

“Anh không phải là chó.” Tùng Liệt u ám nhìn cậu: “Là tôi chủ động tìm anh, tôi mới là chó.”