Chương 17

Nhưng hắn nên làm gì khi nhìn thấy Vân Tập đây? Hắn cũng không chắc chắn.

Tùng Liệt hiếm khi có cảm giác không rõ ràng như vậy, có chút tức giận đẩy lưỡi chạm vào má.

“Anh Liệt, chúng ta tới rồi.” Lương Siêu nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, cẩn thận nhắc nhở.

Ở lối vào của Hãn Hải có trao vài tấm poster khổng lồ của Tùng Liệt, mỗi một tấm đều được đích thân Vân Tập theo dõi từ khâu quay chụp đến chế tác.

Hình ảnh gốc của những tấm poster này vẫn đứng đầu danh sách tải xuống độ phân giải cao trên Internet, chiếm lĩnh màn hình điện thoại di động và máy tính của các chàng trai và cô gái.

Khi nhìn thấy những tấm poster đó liền nghĩ đến người kia, vẻ mặt Tùng Liệt dịu đi một chút.

Nghĩ lại mấy lời nói cay nghiệt lần trước sẽ không chủ động tìm anh nữa, cũng là vì thái độ của Vân Tập lúc đó rất quá đáng.

Vân Tập thậm chí còn không gọi một cuộc nào trong khoảng thời gian này, theo lý thuyết có thể nói Tùng Liệt đã đạt được điều mình mong muốn ở một mức độ nào đó.

Giống như những bình luận đó, hắn luôn cảm thấy Vân Tập chính là một phú nhị đại.

Trong mắt hắn, phú nhị đại chỉ có hai dạng: Khi yêu thích thì chỉ hận không thể phóng hỏa hí chư hầu, đợi chơi hai ngày chán rồi thì đường ai nấy đi.

Bị mắc kẹt với loại người vô trách nhiệm này thật khó chịu, lúc nào hắn cũng chờ đợi đến ngày Vân Tập chán ghét hắn.

Nhưng xem ra sau khi ngày này thật sự đến rồi, Tùng Liệt lại không có cảm giác thư thái và tự do như hắn mong đợi.

Vì vậy, dù muốn thừa nhận hay không, Tùng Liệt cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe Lương Siêu nói rằng Vân Tập đặc biệt muốn gặp hắn.

Đi thang máy lên tầng 25, xuyên qua những hàng cây xanh cao lớn và nội thất trang trí bằng kính cường lực, Tùng Liệt nhìn thấy Vân Tập đang đứng ở bên cạnh sofa đọc tài liệu.

Hình ảnh này khác xa với những gì hắn vừa mơ thấy.

Vân Tập mặc một bộ vest màu đen vừa vặn, những đường nét mảnh mai của cậu được kiềm chế và thả lỏng vừa phải.

Lưng cậu quay về hướng cửa, vòng eo thoạt nhìn vừa hẹp vừa mềm.

Phần eo của bộ đồ không thể bị lấp đầy, vạt áo được nâng nhẹ lên, gây ra cảm giác ma sát nhẹ mỗi khi cậu chuyển động hay khom người xuống.

Tùng Liệt đi dọc hành lang, bước chân bất giác có chút tăng tốc.

Hắn đi vòng qua chỗ rẽ, thấy Vân Tập đang cúi đầu mỉm cười với một người đàn ông.

Người đàn ông trông không quá trẻ, bộ vest anh ta mặc là bộ sưu tập thời trang cao cấp mùa xuân hè mới nhất.

Anh ta đang ngồi trên ghế sofa, lắc lắc chiếc ly trong tay, chất lỏng màu vàng nhạt trong ly trông giống như rượu Whisky.

Anh ta đưa chiếc ly lên miệng, nói điều gì đó với Vân Tập.

Vân Tập nhún vai, mỉm cười thoải mái.

Khi cậu cong môi, một đôi lúm đồng tiền hiện lên hai bên khóe miệng, cùng với đôi mắt hoa đào đang cười nhìn trông đặc biệt xinh đẹp.

Tâm trạng vui vẻ trong lòng Tùng Liệt nháy mắt biến mất.

Người đàn ông kia mỉm cười đưa chiếc ly trên tay cho Vân Tập.

Khi Vân Tập nhận lấy chiếc ly, một chuỗi vòng tay ngọc bích rất đẹp lộ ra trên cổ tay cậu, khiến xương cổ tay trắng gầy nõn nà của cậu trông giống như một cành trúc mịn màng và mềm mại.

Trong lúc nhất thời, Tùng Liệt luôn có cảm giác như mình đang cầm chuỗi hạt trên tay.

Cảm giác hơi mát cùng với sự ấm áp của nhiệt độ cơ thể dường như vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay hắn.

Nhưng trước khi hắn kịp suy nghĩ, hắn đã thấy Vân Tập tự nhiên cầm chiếc ly người khác đưa cho mình trực tiếp đặt thẳng lên môi.

Tùng Liệt nặng nề đẩy cửa ra, "Sao thế, hiện tại Vân tổng còn có thể uống rượu trong giờ làm việc à?"