Chương 2

“Em là đang chất vấn anh à?” Giọng nói của Tùng Liệt dễ nghe nhưng không có một chút tình cảm nào.

"Em đang chất vấn?" Vân Tập dập tắt điếu thuốc trong tay, chuyển đèn pha sang chế độ thấp, "Em muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, em muốn biết tại sao..."

Cậu muốn hỏi tại sao Tùng Liệt lại không thích cậu, nhưng như vậy thì quá hèn mọn.

Vân Tập nghiến răng chịu đựng cơn đau dạ dày, hỏi Tùng Liệt: "Hôm nay khi nào anh mới về? Chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút."

Cậu luôn cảm thấy nếu chỉ nghe lời nói một phía của Vân Thư, có thể cậu sẽ bỏ sót ẩn tình nào đó.

Nhưng lần này Tùng Liệt trả lời rất nhanh: “Quên đi, nếu em đã nghĩ kỹ rồi, thì không cần nói thêm gì nữa.”

Vân Tập im lặng một lúc, "Ý anh là gì?"

“Nếu anh vẫn còn cố chấp với hình thức hôn nhân, tôi cũng có thể chiều anh.” Giọng nói của Tùng Liệt dần dần lạnh lùng hơn, “Nhưng nếu anh đã nói nếu ngày trước anh biết chuyện thì sẽ không kết hôn, vậy thì tôi nghĩ cuộc hôn nhân này cũng sẽ không tồn tại.”

Vân Tập không nói tiếp, cậu chỉ cảm thấy mình đã sai một cách nực cười.

“Ý cậu là tôi cố chấp với hình thức hôn nhân sao?” Giọng cậu rất nhẹ nhàng. “Tôi làm cậu mất mất đi cái gì sao?”

“Vân tổng,” giọng điệu Tùng Liệt có chút mỉa mai, “Không phải chiếm hữu tất cả thì gọi là yêu.”

Vân Tập mở miệng thở dốc.

Cậu muốn hỏi cậu chiếm hữu cái gì?

Muốn nhìn thấy Tùng Liệt thì gọi là hiếm hữu, hay là toàn tâm toàn ý chờ đợi Tùng Liệt cũng gọi là chiếm hữu?

Tùng Liệt sao lại bị chiếm hữu cơ chứ?

Hai ba tháng liền cậu không gặp hắn, đồ vật cậu đưa hắn cũng sẽ không chạm vào một lần, thậm chí cũng không để lại cho cậu một vé concert nào.

Hôm nay nghe Vân Thư nói xong, cậu liền cảm thấy có lỗi với Tùng Liệt.

Nhưng Tùng Liệt lại cảm thấy mình đang chất vấn hỏi tội, trực tiếp nói chuyện ly hôn.

"Cậu bị tôi chiếm hữu như vậy thật đáng thương, nhưng ai bảo cậu không nói sớm cho tôi biết? Phải chịu bao nhiêu là ủy khuất." Vân Tập cười, “Tôi không chiếm hữu cậu, người làm nghệ thuật đều thích tự do đúng không? Vậy tôi trả tự do cho cậu."

Dạ dày của cậu nóng bừng, như sắp bị thiêu rụi.

Bên kia lại yên tĩnh trở lại.

Dạ dày Vân Tập co thắt dữ dội, lúc kết thúc cuộc gọi thì nhịn không nổi mà cúi gập người xuống.

Đột nhiên một luồng sáng chói lóa từ phía đối diện chiếu đến, kèm theo đó là tiếng còi xe cực kỳ chói tai phát ra từ một chiếc xe tải lớn.

Bíp ——

Vân Tập rẽ mạnh sang phải, nhưng tốc độ quá nhanh, đèn pha lại đang ở chế độ chiếu gần, khi cậu nhận ra mình phải phanh gấp thì đã quá muộn.

Chiếc Cherokee lao thẳng ra khỏi quốc lộ, quay cuồng lao xuống ngọn núi dốc.

Trong xe rung lắc, hai tai Vân Tập bị những tiếng “bang bang” lớn làm cho sắp điếc đến nơi.

Vân Tập vẫn còn tỉnh táo khi rơi xuống chân núi.

Cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hát đứt quãng trên radio của ô tô.

Đó là bài hát của Tùng Liệt.

Cậu không thể mở mắt ra được, cảm thấy ý thức của mình đang bong ra từng chút một.

Cậu đang suy ngẫm về chính mình.

Trên thực tế, Tùng Liệt vẫn luôn nói rất rõ ràng: Hắn không yêu cậu.

Chính cậu mới là người mù quáng.

Cậu luôn cảm thấy chỉ cần mình cố gắng đấu tranh thì sẽ có thể làm mọi thứ.

Cậu mâu thuẫn với gia đình, suy xét mọi chuyện đều là vì Tùng Liệt.

Trên thực tế, đó là sự ích kỷ.

Bởi vì người ta không cần.

Mặc dù đôi mắt không thể nhìn thấy, nhưng Vân Tập vẫn có thể cảm nhận được rằng trời đang mưa.

Tí tách, mang theo mùi bùn đất của mùa hè.

Tiếng hát của Tùng Liệt văng vẳng bên tai cậu.

"... Đó là bóng đèn đường còn sót lại, là tiếng mưa rơi trong gương. Không khí an tĩnh chúc tôi ngủ ngon… Tôi lần theo ký ức của mình… Tôi đang nghĩ về người, người đã từng yêu tôi sâu đậm..."

Trong suy nghĩ cuối cùng của Vân Tập, cậu không thể nhớ được là Tùng Liệt đã từng hát một bài hát có hồn như vậy.