Chương 20

Những dòng chữ trên bản hợp đồng dường như chứa đầy sự tức giận khiến hắn muốn đánh trả, chúng nhanh chóng khiến vết thương sưng tấy, để lại những vết phồng rộp máu.

Cứ như hắn phải làm cho Vân Tập cảm thấy khó chịu thì hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng nhìn thấy Vân Tập ôm ngực cúi người xuống, Tùng Liệt liền cứng đờ.

"Vân Tập?" Phó Giang đỡ Vân Tập đang run rẩy sắp ngã, "Em sao vậy?"

Vân Tập không nói nên lời, chỉ ôm chặt ngực, "Không sao đâu, để em ngồi xuống một lúc là ổn thôi."

Đây dường như là một vấn đề mới sau khi trọng sinh.

Chỉ cần cậu thấy hơi mệt mỏi hoặc lo lắng, tim cậu sẽ đập rất nhanh, sẽ cảm thấy vô cùng khó thở.

Vốn dĩ dạ dày của cậu không được tốt, nên lúc đầu cậu còn tưởng là do đau bụng nên mới dẫn đến tức ngực.

Gần đây cậu luôn bận nhớ lại xem vào thời điểm này sẽ có những việc gì xảy ra.

Lão ba bên kia, Tùng Liệt bên này, những chuyện lộn xộn ở nơi làm việc đều chồng chất lên nhau, cậu thật sự không có thời gian để điều tra kỹ càng căn bệnh nhỏ này.

Nhưng vừa rồi nghe được một tràng cáo buộc của Tùng Liệt, cảm giác chủ yếu của cậu cũng không phải là tức giận.

Mà là chua xót.

Ở kiếp trước, cậu đã sớm mất cảm giác ngon miệng vì thường xuyên phải uống rượu xã giao.

Đây không phải là điều mà cá nhân cậu muốn tránh là tránh được.

Cậu vẫn còn trẻ, dù địa vị xã hội có cao đến đâu, cậu vẫn phải thuận theo các vị thần phật lớn nhỏ trong giới kinh doanh.

Vân Tập ban đầu có tật không bao giờ chịu nhận thua, lại ỷ vào việc mình còn trẻ, khả năng uống rượu cũng tốt nên hầu như lần nào cậu cũng không bao giờ từ chối bất cứ buổi tiệc xã giao nào.

Đặc biệt là lần đầu tiên khi cậu gặp được Tùng Liệt.

Tùng Liệt quá kiêu ngạo, với mới debut đã chọc phải chuyện phiền toái mà tư bản sợ nhất.

Để kéo Tùng Liệt ra khỏi việc bị đóng băng sự nghiệp, Vân Tập đã phải đi lấy lòng gần như tất cả những nhân vật nổi bật trong giới giải trí.

Một người chính là một bữa ăn, một bữa ăn chính là một buổi nhậu say.

Cậu còn không thể để Tùng Liệt biết được.

Bây giờ nghĩ lại, một phú nhị đại ngày nào cũng say khướt, toàn thân đầy mùi rượu, Vân Tập thật sự chỉ muốn bổ não Tùng Liệt ra nhét mấy cảnh trái ôm phải ấp đó vào.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Cậu chỉ cảm thấy thật sai lầm.

Tùng Liệt không hiểu lý do cậu phải đi uống rượu xã giao, Vân Tập cũng không trách hắn

Bởi vì suy cho cùng, bản thân cậu cũng không cho Tùng Liệt có cơ hội để biết.

Nhưng hóa ra Tùng Liệt luôn nghĩ về cậu như vậy: Sống bằng tiền của người khác.

Mặc dù từ lâu Vân Tập đã biết rằng tình yêu của mình đối với Tùng Liệt không là gì cả, nhưng tận tai nghe thấy những lời buộc tội này vẫn khiến cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Kiếp trước cậu sống với Tùng Liệt ba năm, vẫn có thể trông cậy vào hắn.

Ý nghĩ “Mày đáng chết” xuyên qua trái tim của Vân Tập, để lại đằng sau một nỗi đau âm ỉ khiến cậu khó thở.

Phó Giang nhìn thấy sắc mặt Vân Tập càng ngày càng tệ: "Em cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy không thoải mái, bây giờ anh liền đưa em đi bệnh viện."

Vân Tập chỉ xua tay.

“Cậu đã gây ra chuyện gì vậy?” Phó Giang cuối cùng cũng đã dùng hết thái độ lịch sự, quay sang Tùng Liệt: “Chỉ vì không muốn chấm dứt hợp đồng mà cậu đã khiến em ấy tức giận như vậy sao? Với tư cách là bên A, cậu có yêu cầu gì thì không thể diễn đạt bằng tiếng người sao? Không phải cậu là bạn trai của em ấy sao, em ấy cảm thấy không khỏe, cảm thấy chán ăn, suốt ngày chỉ ăn cháo ăn dưa, cậu có từng quan tâm chưa? Người khác không muốn gia hạn hợp với với cậu mà cậu cũng không biết tại sao sao? Tôi nghĩ phải ngu ngốc lắm mới có người tiếp tục dây dưa món nợ Diêm Vương này với cậu.”

"Anh Phó." Vân Tập cảm thấy tốt hơn một chút, ngồi dậy trên ghế sofa. "Không sao đâu, lát nữa chúng ta sẽ nói về hợp đồng sau, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi một chút."

"Em còn đứng được không? Tối nay em về nhà anh nhé?" Phó Giang lo lắng cậu không thể tự chăm sóc bản thân.

Vân Tập lắc đầu, "Không sao đâu, em đỡ hơn nhiều rồi."

Cậu chỉnh lại bộ đồ của mình một chút rồi quay người rời đi.

Như theo bản năng, Tùng Liệt tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay cậu.

Cũng đồng nghĩa với việc hắn đang nắm chuỗi hạt ngọc phỉ thúy trong tay.

Không giống như sự ấm áp mà hắn tưởng tượng, lòng bàn tay hắn có cảm giác lạnh lẽo.

"Buông ra."

Vân Tập thậm chí còn không nhìn lại.