Chương 21

Tùng Liệt không chịu buông tay.

Hai người cứ đứng giằng co như vậy.

Lương Siêu vừa mở cửa bước vào, liền bị bầu không khí ngột ngạt trong phòng khách ép phải quay ra ngoài.

Da đầu hắn tê dại, hắn đi đến chỗ Tùng Liệt và nói: “Anh ơi, sắp đến giờ chụp hình rồi.”

Tùng Liệt hơi buông lỏng ngón tay, buông Vân Tập ra.

"Tôi sẽ không ký chấm dứt hợp đồng, nếu các người không có ý định bồi thường thiệt hại, vậy thì việc đi chụp hình cho tạp chí bây giờ cũng nằm trong phạm vi hợp đồng." Hắn hơi dừng lại một lúc, nhìn về phía Vân Tập. .

Phó Giang khoanh tay trước ngực, nhìn qua nhìn lại giữa hắn và Vân Tập, sau đó quay sang Tùng Liệt, “Mặc dù hiện giờ tôi không hiểu rõ mối quan hệ cụ thể của các người đã đến giai đoạn nào, nhưng Vân Tập đã nói cơ thể em ấy không được khỏe, em ấy cần về nghỉ ngơi, cậu không nghe thấy hay sao?”

"Không biết gì thì đừng nói." Tùng Liệt trả lời anh một cách ngắn gọn.

“Tiểu tử,” Phó Giang hơi nhướng mày, “Cậu không thể ỷ vào việc mình còn trẻ mà làm chuyện ngu ngốc, đúng không?”

Tùng Liệt nhếch khóe miệng lên, ánh mắt dần dần tối sầm: "Không thì sao, không lẽ đợi lớn tuổi rồi suốt ngày chạy đi đãi người ta trà lúa mạch sao?"

"Tùng Liệt, cậu đừng nói nữa." Vân Tập đau đầu mắng một tiếng.

Ba người còn lại trong phòng nhìn cậu.

"Tôi sẽ đi chụp hình với cậu." Vân Tập nói với giọng bất lực.

Cậu không muốn nhìn thấy Tùng Liệt và Phó Giang đánh nhau trong phòng khách, hơn nữa chút đau đầu này đối với cậu cũng không là gì cả.

Đương nhiên cũng là do cậu đã nhớ ra buổi chụp hình này.

Khi đó, 3 triệu bản in trước của tạp chí đã bán hết sạch trong vòng 18 giây, sau đó, lại được mở bán thêm hai lần nữa, mang lại không ít lợi nhuận cho Hãn Hải.

Nếu Tùng Liệt đã từ chối chấm dứt hợp đồng, vậy thì đối với Hãn Hải chính là được hưởng ké sự nổi tiếng của hắn.

Tiền tự tìm đến cửa rồi còn không lấy thì đúng là kẻ ngốc, công việc chính là công việc, không được để chuyện cá nhân ảnh hưởng.

Cậu nói với Phó Giang một tiếng rồi cùng Tùng Liệt đi xuống dưới.

Có một nhóm người hâm mộ trẻ tuổi đang đứng ở dưới sảnh công ty, vừa nhìn thấy Tùng Liệt đội mũ và đeo kính râm bước ra khỏi thang máy, liền lập tức vây lấy hắn.

"Tùng lão sư, chụp ảnh với em một tấm đi ạ!"

"Anh Liệt, hôm nay là sinh nhật em, anh có thể chúc mừng sinh nhật em được không?"

"Lão sư, anh có thể ký tên cho em được không?"

"Liệt Liệt, em yêu anh —"



Lương Siêu ở một bên cố sức ngăn cản: "Xin lỗi mọi người, hôm nay vội quá, vất vả rồi."

Nhưng có nhiều người đến mức đến mấy nhân viên bảo vệ chạy tới cũng không chống đỡ được.

Tùng Liệt hơi khom người chào đám đông, sau đó cúi đầu tiếp tục đi về hướng bãi đỗ xe.

Vân Tập theo sau.

Mặc dù cảm giác nóng rát đến rồi đi nhanh chóng, nhưng đôi chân của cậu vẫn có chút run rẩy, miễn cưỡng đi theo đôi chân dài của Tùng Liệt.

Những fan hâm mộ trẻ tuổi đang phấn khích xung quanh vừa ồn ào lại đông đúc, nhịp tim của cậu đột nhiên tăng cao trở lại.

Lòng bàn chân của cậu như bị bôi đầy keo, cậu không thể tiến về phía trước, Vân Tập rất nhanh bị tụt về phía sau.

Cậu lấy tay che ngực, khó khăn dựa vào cột đá cẩm thạch trong đại sảnh tầng một.

Nhưng điều khiến cậu không ngờ là Tùng Liệt lại đợi cậu.

Tâm trí cậu bối rối.

Cậu nhớ lại kiếp trước cậu luôn phải nỗ lực chạy thật nhanh mới có thể đuổi theo Tùng Liệt.