Chương 28

Hắn thực sự không chú ý nhiều đến những gì Vân Tập đang nói với mình.

Cơ thể của Vân Tập có mùi vị đắng của thảo mộc, mùi này nhẹ đến mức người đối diện phải ở rất gần cậu mới nhận ra.

Hắn nhìn cậu chỉnh lại tóc cho mình, Tùng Liệt cảm giác được ngón tay hơi lạnh của cậu nhẹ nhàng xoa xoa trên trán hắn, rất mềm mại, mang theo một tia lưu luyến rùng mình.

Chỉ nhìn đôi mắt hoa đào đang nhìn mình kia, trong lòng Tùng Liệt đã dâng lên một cảm giác khó tả.

Nếu phải miêu tả thì đó sẽ là sự “không thể buông xuôi” đơn giản và mạnh mẽ.

Đáng tiếc là hơi thở của Vân Tập đã nhanh chóng rời đi.

Cậu sửa lại tóc cho Tùng Liệt xong liền lùi lại.

"Đúng rồi đúng rồi! Giữ nguyên dáng vẻ đó đi, Tùng lão sư!" Nhϊếp ảnh gia hào hứng hét lên: "Ánh sáng! Mau đánh sáng đi! Chỉ một giây thôi đã tìm được trạng thái rồi... Đúng rồi — Tốt!"



Ngoại trừ trang bìa còn các trang bên trong, nên buổi quay chụp thuần túy kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ.

Chụp hình trong studio có yêu cầu rất cao về sự phối hợp giữa ánh sáng và sự điều chỉnh ống kính, cuối cùng lại phải chụp bổ sung thêm gần một tiếng đồng hồ nữa.

Trong quá trình này, Tùng Liệt đã phải thay quần áo, trang điểm và sắp xếp lại cảm xúc của mình, cũng không có nhiều chỗ cần Vân Tập phải trực tiếp tham gia, nhưng trong suốt quá trình cậu không được thả lỏng là bao.

Vân Tập luôn cảm thấy như vậy là chưa đủ.

Cậu không hiểu người khác, nhưng cậu biết rất rõ Tùng Liệt nhìn từ góc độ nào là đẹp nhất.

Dù không phải cậu đích thân cầm máy nhưng chỉ cần nhìn vào ảnh thôi, Vân Tập đã biết ngay nên điều chỉnh theo hướng nào.

Đôi mắt đen hơn, ngẩng đầu cao hơn, làm rõ đường viền hàm nhiều hơn.

Chỉ cần một chút hướng dẫn của Vân Tập, Tùng Liệt trong ảnh đã có thể tản ra hormone mãnh liệt hơn.

Nhưng Tùng Liệt có chút thiếu kiên nhẫn, hắn sẽ tỏ ra khó chịu nếu phải thực hiện cùng một tư thế đến hai lần.

Nửa chừng hắn thậm chí còn lấy một cây đàn ghi-ta rồi nhốt mình trên sân thượng để sáng tác nhạc, mấy người bên ngoài có phát điên lên cũng không có ích gì.

Cuối cùng, sau khi Tùng Liệt đã ghi nhớ tất cả các bài hát mà hắn nghĩ ra, việc quay chụp mới có thể tiếp tục.

Khi quá trình quay chụp kết thúc, Vân Tập cảm thấy như xương cốt của mình sắp rã ra.

Miếng điểm tâm mà cậu thản nhiên bỏ vào miệng kia đến buổi trưa bắt đầu gây rắc rối, nó cứng như một hòn đá mắc vào dạ dày của cậu

Mọi người xung quanh còn đang trao đổi danh thϊếp và những lời nói khách sáo.

"Được rồi được rồi, lần sau có cơ hội nhất định sẽ hợp tác tiếp."

"... Tôi chưa bao giờ có thể lấy được vé buổi hòa nhạc của Tùng lão sư, lần nào tôi cũng phải nhờ bạn bè viết mã để lấy vé..."

Vân Tập tìm một góc yên tĩnh chờ Tùng Liệt tẩy trang thay quần áo, đầu óc bắt đầu ong ong lên.

Khi mệt mỏi, câu không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.

Cậu vẫn nhớ vào ngày kỷ niệm ngày cưới đầu tiên của bọn họ, Tùng Liệt đã tổ chức một concert.

Vân Tập biết buổi biểu diễn này rất quan trọng, cũng biết rằng Tùng Liệt đã chuẩn bị cho nó từ rất lâu.

Khi đó, Lương Siêu nói tất cả các bài hát trong buổi biểu diễn đều do chính Tùng Liệt lựa chọn, cậu còn tưởng đó là món quà mà Tùng Liệt chuẩn bị cho ngày kỷ niệm ngày cưới của họ.

Cho nên đến khi buổi biểu diễn chỉ còn ngày, Tùng Liệt vẫn không đưa vé cho cậu là vì hắn muốn cho cậu một bất ngờ.

Càng nghĩ Vân Tập càng cảm thấy mình chỉ toàn là tự mình đa tình.

Cậu đến sân vận động tổ chức concert sớm một tiếng, phát hiện mình hoàn toàn không thể liên lạc được với Tùng Liệt và Lương Siêu.

An ninh tại địa điểm rất nghiêm ngặt, cậu không thể vào nếu không có vé.