Chương 3

Đồng tử của cậu giãn ra, nhưng trên môi vẫn là nụ cười: "Khá tốt."

Bùm!

Ngọn lửa phản chiếu bầu trời.



"Anh ơi! Anh ơi!" Giọng nói của Vân Thư khác với giọng nói của người hút thuốc như Vân Tập, rất trong trẻo, nếu có thể xuyên qua màng nhĩ thì có khi còn đánh thức được cả người đã chết.

Cho nên Vân Tập tưởng rằng cậu chưa chết, khi mở mắt ra, cậu muốn hỏi y vì sao lại gọi cuộc điện thoại đó cho cậu.

Kết quả Vân Thư liền chạy tới ôm lấy cậu: "Anh về thành phố sao không báo trước cho em biết? Em nhớ anh muốn chết đi được, anh à!"

Vân Tập cố chịu đựng cơn choáng váng, kéo em trai mình từ trên người mình xuống, "Em nói cẩn thận."

Vân Thư có chút áy náy: “Tối hôm qua nghe ba nói anh đã về, em còn tưởng rằng anh có thể cùng em chơi game một lát, liền từ nhà đi tới, ai ngờ anh lại lại uống say không còn biết gì nữa… Em đã làm bữa sáng cho anh rồi, anh còn cảm thấy khó chịu không? Có đói chưa?”

Ba? Trò chơi? Say rượu không biết gì?

Vân Tập cau mày, nhìn xuống tay mình.

Sạch sẽ và nguyên vẹn, như thể cậu không phải là người gặp tai nạn giao thông rồi bị ngã thành một quả lựu nát vậy.

"Ai nha, anh còn không biết ba quan tâm anh nhiều như thế thế nào à? Ông ấy chỉ hơi nói nhiều thôi," Vân Thư cầm một chùm nho trên bàn bắt đầu ăn một mình, "Ông ấy quan tâm đến anh lắm! Ngay khi máy bay của anh vừa hạ cánh sáng ngày hôm qua thì ba đã biết rồi.”

Vân Tập không khỏi có chút nghi hoặc nói: "Máy bay?"

Vân Thư ngừng nhai, duỗi tay sờ sờ lên trán Vân Tập, "Anh bị làm sao vậy? Anh vẫn còn say à?"

Anh trai chưa kịp hỏi lại thì y đã tiếp tục tự lẩm bẩm: “Em thật không hiểu Tùng Liệt đó có gì tốt, cao một chút, đẹp trai một chút, lại có nhiều fan não tàn một chút. Sao em lại không sớm phát hiện ra anh thích hắn như vậy, còn cố tình bay đến tận Thâm Quyến để xem concert của hắn..."

"Sao em nói nhiều thế? Hôm nay em không có lớp à?" Vân Tập cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc cặp xách LV bị ném bừa bãi trong góc phòng.

Vân Thư đã tốt nghiệp từ năm ngoái, tại sao nó vẫn mang theo chiếc cặp từ thời đại học?

"Á," Vân Thư lại bắt đầu nhét nho vào miệng, "Anh căn bản là không quan tâm đến em chút nào phải không? Kỳ thi khảo sát kỳ này của em sẽ kết thúc vào thứ hai tuần sau, em vẫn còn một môn đại số tuyến tính, mấy cái môn lặt vặt này em cũng không cần học, chắc chắn sẽ được miễn.”

Mỗi kỳ trường của Vân Thư đều tổ chức kỳ thi khảo sát để xin miễn học.

Đại số tuyến tính là môn học mà Vân Thư học vào học kỳ thứ hai của năm thứ hai.

Vân Tập mở màn hình điện thoại, hiển thị rõ ràng hôm nay là ba năm trước.

Vân Tập phải mất năm giây để chấp nhận hiện thực này.

Cậu đã trọng sinh rồi.

Ba của cậu vẫn còn sống.

Cậu vẫn chưa kết hôn với Tùng Liệt, hiện tại cậu đang đơn phương theo đuổi hắn bằng bất cứ giá nào.

Về phần Tùng Liệt, thay vì nói là đồng ý yêu cậu, không bằng nghĩ rằng cậu bị theo đuổi lì lợm đến mức trốn cũng lười.

"Anh, hiện tại anh đang thiếu tiền sao?" Vân Thư còn đang lảm nhảm nói, "Ba không cho em lén đưa tiền cho anh, thẻ của anh còn bị khóa, để em đến ngân hàng rút ít tiền mặt qua đây."

Y cầm chiếc túi, lấy ra một đống Nhân dân tệ chất trên giường: “Nếu không đủ thì em lại đi lấy.”

Vân Tập xoa xoa sống mũi, nói: "Đủ rồi."

Cậu cũng nhớ chuyện này, Vân Thư luôn có thể làm được những điều khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

“Anh,” Vân Thư lại giống như một chú cún con đi tới, chóp mũi ướŧ áŧ áp sát vào cậu, “Anh, sao anh không xuống nước với ba đi? Kỳ thật em cũng cảm thấy Tùng Liệt đó cũng không tốt như anh nghĩ đâu, ba nói đúng, trong giới giải trí không có nhiều người tốt, anh quen chơi chơi còn được chứ kết hôn cái gì chứ? Anh xem, anh vì hắn đến nhà cũng không thể về, chỉ có thể thuê một căn phòng nhỏ tồi tàn như thế này.”

“Chỉ có ba phòng ngủ và hai phòng khách thôi.” Y nhìn quanh rồi bĩu môi, “Hắn có thèm đến gặp anh một lần nào không?”

Y vừa dứt lời thì chuông cửa phòng khách vang lên.

"Ai đó?" Vân Thư đi chân trần về phía cửa, hét lên một cách thiếu kiên nhẫn.

Giọng nói ngoài cửa dường như đã kìm nén tiếng thở dốc sau một hồi lâu, nhưng vẫn trầm thấp ngọt ngào như cũ: “Tôi.”