Chương 4

Có một số người rất dễ gây ấn tượng với người khác.

Khi Tùng Liệt bước vào, Vân Tập có phần buồn bã nảy ra suy nghĩ như thế này.

Tùng Liệt ăn mặc rất giản dị.

Áo thun trắng và áo khoác da hơi mỏng so với thời tiết đầu xuân, như thể hắn đã mặc vội trước khi ra ngoài, không che dấu đi được sức sống bồng bột đặc trưng của một chàng trai trẻ.

Tóc còn chưa vuốt gel, vài sợi tóc trên trán tùy ý buông xuống, dừng đúng ngay đôi mắt sáng như tuyết, tạo cho hắn vẻ đẹp kiêu sa nhưng bị sự lười biếng che đậy.

"Cậu đến đây có chuyện gì?" Vân Tập vừa mở miệng, cậu đã cảm thấy mình có chút lạnh lùng.

Cậu nhớ lại kiếp trước, cậu chạy theo sau Tùng Liệt như một con lừa đuổi theo củ cà rốt.

Đừng nói đến việc người ta đặc biệt đến chỗ ở khiêm tốn này của cậu, cho dù Tùng Liệt chỉ cần hạ cố mỉm cười với cậu một cái thôi, cậu đã vui vẻ ăn thêm được hai phần cơm nữa.

Cậu tránh ánh mắt của Tùng Liệt, nhẹ giọng nói: “Cậu đến đây cũng không báo trước cho tôi biết.”

“Tôi,” Tùng Liệt dùng ngón trỏ sờ lên chóp mũi của mình, tựa hồ đang do dự không biết nên nói gì, “Tôi muốn hỏi tối nay anh có thời gian không.”

Giọng hắn trong trẻo hơn trên điện thoại một chút, nghe như là âm thanh của một nhạc cụ.

"Tối nay?" Vân Tập bắt đầu cố gắng nhớ lại.

Đúng rồi, lịch sử đang lặp lại.

Cậu vẫn còn nhớ ngày mà Tùng Liệt phá lệ, lần đầu tiên mời cậu đến nhà hàng Kaiseki đắt tiền đến mức thái quá ở Tam Hoàn.

Lúc đó cậu đã hạnh phúc biết bao, giống như một cậu thiếu niên 17, 18 tuổi, cậu cảm thấy mình mặc gì cũng không đủ lộng lẫy, chỉ hận không thể mặc một bộ Tuxedo đi dự tiệc.

Khi đến nhà hàng, cả bàn đã đầy ắp các món Sashimi và rau trộn.

Trên thực tế, với khẩu vị không thể chạm vào bất cứ thứ gì sống hay lạnh, cậu chỉ có thể ăn một ít thịt chim nướng và cơm Chazuke.

Nhưng tâm trạng của cậu rất phấn chấn, nhìn thứ gì cũng giống như món ăn ưa thích của Tùng Liệt.

Trong ngực cậu cất một chiếc khuyên tai kim cương, bởi vì Tùng Liệt đã nói trong một cuộc phỏng vấn trên một chương trình tạp kỹ rằng phụ kiện hàng ngày duy nhất được chấp nhận là khuyên tai.

Cậu nghĩ, khuôn mặt nổi bật của Tùng Liệt sẽ đẹp hơn biết bao nếu đeo một chiếc khuyên tai hình ngôi sao nhỏ?

Cậu ngồi khoanh chân trên tấm chiếu Tatami trong phòng riêng, thậm chí còn phác họa hình ảnh Tùng Liệt đeo đôi khuyên tai mà cậu tặng trên sân khấu.

Sau đó, người phục vụ bước vào và hỏi: "Tiên sinh, người ngài đợi vẫn chưa đến sao? Ngài có cần đổi một phần Sashimi mới không?"

Không biết kiếp trước lấy đâu ra tự tin, Vân tập đợi hơn một giờ, còn chắc chắn rằng Tùng Liệt nhất định sẽ tới.

Cậu không chỉ đổi lại Sashimi trên bàn mà còn gọi thêm hai món Sashimi nữa.

Lỡ như Tùng Liệt bị kẹt xe lâu, cậu có thể dùng hai phần này lót bụng.

Người phục vụ ở giữa lại đi tới: "Thưa ngài, khách của ngài đang trên đường đến sao? Chúng tôi cũng có cung cấp dịch vụ đưa đón."

Vân Tập chưa học xong cấp 2 đã bước vào xã hội, cậu còn không nghe ra bọn họ đang sợ rằng cậu sẽ lãng phí một đợt Sashimi nữa sao?

Nhưng cậu lại không muốn gọi điện cho Tùng Liệt, điều đó giống như cậu đang mất kiên nhẫn vì chờ quá lâu vậy.

Cậu lo Đông lo Tây, nhưng điều duy nhất cậu không ngờ tới là đến tận tám giờ tối vẫn không có ai đến.

Cuối cùng, cậu gọi điện cho Tùng Liệt, người bắt máy chính là trợ lý Lương Siêu của hắn.